Tác giả: Văn Chung
Những lúc em ngồi suốt canh khuya bên đèn miệt mài
cùng một manh áo len.
Vắng bóng anh em chờ mong anh.
Cố sức em đan thật nhanh.
Em đan áo cho xong còn hòng đông này vắng hình anh
em lạnh lùng thay !
Xa anh em nhờ manh áo ấy
khiến em quên lạnh lùng khi ngồi trước đèn.
Bóng ai qua thềm,
vừa nhìn thoáng lướt trên nền trời đêm.
Ngừng đan em thấy gió lay mành trúc
bóng qua êm đềm.
Cùng cơn gió êm
làm xơ tấm áo len trên lòng em
Lòng em xao xuyến muốn nghiêng mình tránh
gió qua bên thềm
Rồi thời gian ấy qua
Tấm áo ấy em đan chưa xong mà...
Cứ mỗi khi chiều gió lướt qua bên mình
thì lòng em thấy xốn xang vì gió
nâng áo lên em kề bên trái tim
Mùa đông sắp đến gió lay mành trúc,
bóng ai qua thềm.;
cùng một manh áo len.
Vắng bóng anh em chờ mong anh.
Cố sức em đan thật nhanh.
Em đan áo cho xong còn hòng đông này vắng hình anh
em lạnh lùng thay !
Xa anh em nhờ manh áo ấy
khiến em quên lạnh lùng khi ngồi trước đèn.
Bóng ai qua thềm,
vừa nhìn thoáng lướt trên nền trời đêm.
Ngừng đan em thấy gió lay mành trúc
bóng qua êm đềm.
Cùng cơn gió êm
làm xơ tấm áo len trên lòng em
Lòng em xao xuyến muốn nghiêng mình tránh
gió qua bên thềm
Rồi thời gian ấy qua
Tấm áo ấy em đan chưa xong mà...
Cứ mỗi khi chiều gió lướt qua bên mình
thì lòng em thấy xốn xang vì gió
nâng áo lên em kề bên trái tim
Mùa đông sắp đến gió lay mành trúc,
bóng ai qua thềm.;