Tác giả: Mademoiselle
Chiều thu đi qua có nắng rơi mong manh
Chàng trai kia mang chiếc áo xanh.
Và ngang qua đây bên lá rơi bay bay
Một cô gái vui đùa cùng bạn bè.
Một thoáng mây ngừng trôi, chỉ có một người thôi,
Chợt lắng im bờ môi khi nhận thấy trong tim mình còn như lúc xưa.
Và rồi trong cơn gió có tiếng ai nói cười,
Có tiếng cây lá lao xao.
Người dạo quanh nơi đó, có tiếng xe vội vàng,
Có tiếng em bé thơ ngây.
Có cô gái lặng nhìn anh.
Khi xưa tình cờ cô biết anh
Rồi cô mang trong tim bóng dáng anh
Nhưng anh, anh đâu hay biết rằng
Là cô yêu mọi thứ về anh.
Một thoáng nhẹ nhàng thôi, để cất trong lòng thôi,
Để nghĩ đến rồi mỉm cười khi nhận thấy bao ưu phiền đã theo mây cuốn đi.
Và rồi trong cơn gió có tiếng ai nói cười,
Có tiếng cây lá lao xao.
Người dạo quanh nơi đó, có tiếng xe vội vàng,
Có tiếng em bé thơ ngây.
Có cô gái lặng nhìn anh.
Mỉm cười, cô bước theo mọi người,
Giấu đi suy nghĩ trong lòng.
Vì cô biết rằng mình sẽ chỉ lặng nhìn anh;
Chàng trai kia mang chiếc áo xanh.
Và ngang qua đây bên lá rơi bay bay
Một cô gái vui đùa cùng bạn bè.
Một thoáng mây ngừng trôi, chỉ có một người thôi,
Chợt lắng im bờ môi khi nhận thấy trong tim mình còn như lúc xưa.
Và rồi trong cơn gió có tiếng ai nói cười,
Có tiếng cây lá lao xao.
Người dạo quanh nơi đó, có tiếng xe vội vàng,
Có tiếng em bé thơ ngây.
Có cô gái lặng nhìn anh.
Khi xưa tình cờ cô biết anh
Rồi cô mang trong tim bóng dáng anh
Nhưng anh, anh đâu hay biết rằng
Là cô yêu mọi thứ về anh.
Một thoáng nhẹ nhàng thôi, để cất trong lòng thôi,
Để nghĩ đến rồi mỉm cười khi nhận thấy bao ưu phiền đã theo mây cuốn đi.
Và rồi trong cơn gió có tiếng ai nói cười,
Có tiếng cây lá lao xao.
Người dạo quanh nơi đó, có tiếng xe vội vàng,
Có tiếng em bé thơ ngây.
Có cô gái lặng nhìn anh.
Mỉm cười, cô bước theo mọi người,
Giấu đi suy nghĩ trong lòng.
Vì cô biết rằng mình sẽ chỉ lặng nhìn anh;