Tác giả: Lê Dinh
Gió cuốn theo chiều xuống qua bao đồi nương.
Nắng ngủ trên ngành lá khi ánh chiều buông.
Tiếng hát cô Mường Luông trên rừng chiều bao la, qua suối đồi khe lá.
Tiếng hát ai buồn quá bên lưng đèo cao,
tiếng suối bên nghềnh đá dư âm về đâu.
Nghe khơi bao niềm thương yêu về miền cô liêu bên bản xưa rừng chiều.
[ĐK:]
Hò ơi! Ta ca vang rừng sâu bên nhau, vai kề vai chung tay ly rượu ấm.
Nhìn nhau đi anh cho niềm thương mong manh
lan rừng xanh bên thác uốn quanh.
Rừng ơi! Vang lên muôn lời ca xa xa trong màn sương,
âm u khi chiều xuống.
Về đây hôm nao nghe đời thôi thương đau,
mong ngày sau rừng xanh thắm màu.
Khói xám vương đồi núi lan trong chiều sương.
Thấp thoáng trong làn khói, bóng ai dừng chân, thắm thiết câu mộng mơ.
Ôi! Rừng đồi hoang sơ tôi vẫn còn ghi nhớ.
Nhớ biết bao hình bóng không bao giờ phai.
Nhớ tiếng khèn chiều ấy như ru lòng ai.
Nhớ dáng ai ngồi đây khi chiều nào quay tơ bên bản xưa đợi chờ.;
Nắng ngủ trên ngành lá khi ánh chiều buông.
Tiếng hát cô Mường Luông trên rừng chiều bao la, qua suối đồi khe lá.
Tiếng hát ai buồn quá bên lưng đèo cao,
tiếng suối bên nghềnh đá dư âm về đâu.
Nghe khơi bao niềm thương yêu về miền cô liêu bên bản xưa rừng chiều.
[ĐK:]
Hò ơi! Ta ca vang rừng sâu bên nhau, vai kề vai chung tay ly rượu ấm.
Nhìn nhau đi anh cho niềm thương mong manh
lan rừng xanh bên thác uốn quanh.
Rừng ơi! Vang lên muôn lời ca xa xa trong màn sương,
âm u khi chiều xuống.
Về đây hôm nao nghe đời thôi thương đau,
mong ngày sau rừng xanh thắm màu.
Khói xám vương đồi núi lan trong chiều sương.
Thấp thoáng trong làn khói, bóng ai dừng chân, thắm thiết câu mộng mơ.
Ôi! Rừng đồi hoang sơ tôi vẫn còn ghi nhớ.
Nhớ biết bao hình bóng không bao giờ phai.
Nhớ tiếng khèn chiều ấy như ru lòng ai.
Nhớ dáng ai ngồi đây khi chiều nào quay tơ bên bản xưa đợi chờ.;