Tác giả: LM. Phương Anh
1. Con còn nhớ mãi chuyện một đêm thâu trong vườn dầu, chúa quỳ nguyện cầu đôi mắt âu sầu. Con còn nhớ mãi, con còn nhớ mãi chuyện một đêm thâu, câu chuyện tình đầy bao thương đau!
Ngài, ngài quỳ đó ngước mắt lên cao yêu thương dạt dào, con tim nghẹn ngào, đôi môi thì thào nguyện cầu cùng thiên chúa cha. Đừng vì ai cất chén đắng cho con, nhưng xin một lòng vâng theo lệnh người, có ý tiền định từ ngàn đời, cha hỡi, cha ơi!
2. Con còn nhớ mãi ngọn đồi canvê trong chiều hè, chúa chịu tàn hơi mang gánh cho đời. Con còn nhớ mãi, con còn nhớ mãi, một chiều giăng tay, ôi một chiều buồn đau cô liêu!
Rồi trời mù tối, chúa ngước lên cao yêu thương dạt dào, con tim nghẹn ngào, đôi môi thì thào nguyện cầu cùng thiên chúa cha. Người, người ơi, hãy giúp sức cho con! Thân con mỏi mòn, hơi con chẳng còn, sao cha lại đành bỏ con, cha hỡi, cha ơi!
3. Con còn nhớ mãi ngọn đồi canvê trong chiều hè, chúa chịu tàn hơi mang gánh cho đời. Con còn nhớ mãi, con còn nhớ mãi, một chiều thương yêu, ôi một chiều tình yêu cao siêu!
Ngài, ngài đã chết, mắt nhắm tay giang, con tim bàng hoàng, tan thân bẽ bàng, yêu thương chẳng màng nhủ thầm trọn câu ái ân. Ngài, ngài đã chết, đã chết cho con, tuy con bội tình, tuy con chẳng còn xứng đáng là người làm con, cha hỡi, cha ơi!;
Ngài, ngài quỳ đó ngước mắt lên cao yêu thương dạt dào, con tim nghẹn ngào, đôi môi thì thào nguyện cầu cùng thiên chúa cha. Đừng vì ai cất chén đắng cho con, nhưng xin một lòng vâng theo lệnh người, có ý tiền định từ ngàn đời, cha hỡi, cha ơi!
2. Con còn nhớ mãi ngọn đồi canvê trong chiều hè, chúa chịu tàn hơi mang gánh cho đời. Con còn nhớ mãi, con còn nhớ mãi, một chiều giăng tay, ôi một chiều buồn đau cô liêu!
Rồi trời mù tối, chúa ngước lên cao yêu thương dạt dào, con tim nghẹn ngào, đôi môi thì thào nguyện cầu cùng thiên chúa cha. Người, người ơi, hãy giúp sức cho con! Thân con mỏi mòn, hơi con chẳng còn, sao cha lại đành bỏ con, cha hỡi, cha ơi!
3. Con còn nhớ mãi ngọn đồi canvê trong chiều hè, chúa chịu tàn hơi mang gánh cho đời. Con còn nhớ mãi, con còn nhớ mãi, một chiều thương yêu, ôi một chiều tình yêu cao siêu!
Ngài, ngài đã chết, mắt nhắm tay giang, con tim bàng hoàng, tan thân bẽ bàng, yêu thương chẳng màng nhủ thầm trọn câu ái ân. Ngài, ngài đã chết, đã chết cho con, tuy con bội tình, tuy con chẳng còn xứng đáng là người làm con, cha hỡi, cha ơi!;