Hờn Anh Giận Em (Tân Cổ Giao Duyên)

Tác giả: Mạnh Quỳnh & Tuấn Lê

[Nói:]

Ủa sao lạ vậy ta ? Ảnh nói với mình là mười giờ ảnh về tới mà.
Sao bây giờ trễ quá vậy ?

Em ơi ! Bà xã ơi anh về rồi nè ! Bà xã ơi ! Em . . .
Ủa, em … sao anh về mà em buồn quá vậy ?
Nè . . . Trời ơi có chuyện gì thì nói !
Em . . . Sao vậy ? Sao em buồn vậy ?
Trời ơi ! . . . Em, nghe anh hỏi đây nè !

[Tân nhạc:]

Vì cớ làm sao u sầu hỏi không thèm nói ?
Vì cớ làm sao anh về mà em chẳng vui ?
Anh đã dặn dò khi chưa cưới
Mai mốt vợ chồng nên duyên mới
Chớ nên bao giờ cãi nhau anh Bảy chị Tám chê cười.

Đêm đêm anh đi không về,
Em cô đơn trong căn nhà bé,
Tuần trăng mật mới không màng mà cứ mãi đi.
Thương anh má loang màu phấn,
Nhớ anh gương lược chẳng cần
Đời em con gái ví như hoa đào chờ đợi mùa xuân.

Em ơi! Em ơi! Lính lo đánh giặc ngoài xa,
Lính đâu có được ở nhà,
Hờn anh trách anh tội quá!
Tình em tuy lớn.
Nợ nước nặng hơn,
Ráng đi! Thanh bình vợ chồng mình gần nhau luôn.
Mình gần nhau luôn.

Em, có gì thì nói mà, đừng có làm vậy kì quá à !

[Cổ nhạc:]

Em ghét anh sao cứ đi hoài đi mãi, thân gái xuân xanh mới lấy chồng đôi tháng mà phải gối chiếc phòng không, đêm ngày mòn mỏi chờ đợi người đi biền biệt mấy phương trời.

Thử hỏi lòng sao không khắc khoải u hoài.
Hoa thắm tàn phai môi hồng nhạt nét
Thương nhớ đợi chờ người đi biệt nơi xa.

Anh nhớ nhung nhiều người vợ trẻ xinh xinh
Mỗi lúc dừng quân anh ngắm hình em cho đỡ nhớ.

Giây phút chạnh lòng em tự nhủ mình em
Đá cứng chân mềm thương anh dầm sương dãi nắng ớ ơ . . .

Đêm đêm nơi tuyến đầu xa thẳm
Anh nhớ thương nhiều nơi mái ấm thân yêu.

Có người trông theo bước anh ngoài sương gió
Áo chiến phai màu mà đậm nét yêu thương.

Em ơi! Đời lính anh mang nặng tình nhà nợ nước
Nên dẫu yêu em tha thiết mặn nồng
Anh cũng đành cam gác lại bên lòng.
Đừng giận hờn anh cho má hồng phai nhạt
Mai mốt thanh bình anh hứa sẽ đền em.

Đền em một tấm chân tình
Thủy chung yêu chỉ một mình em thôi!

Không hề chót lưỡi đầu môi
Lính đã yêu rồi như núi thẳm sông sâu . . .

[Nhạc:]

Anh ơi! Anh ơi! Có yêu mới khổ vì yêu,
Có yêu mới thiệt thòi nhiều
Phòng loan thiếu chăn thừa chiếu.
Đời trai trăm hướng,
phận gái một phương,
Vắng em anh đừng đèo bòng này nọ nghe hông!

Đừng có hờn ghen khi cuộc đời anh là lính,
Mà lính đẹp trai sao khỏi nhiều cô nhìn anh.
Không có lửa làm sao nên khói,
Oan ức gì mà phân bua mãi,
Ớt xanh cay nồng gái hay ghen thường là gái yêu chồng.

Anh đi lâu lâu mới về,
Yêu thương cho nhau nhiều nhé,
mười lăm ngày phép đi vèo buồn nhớ mang theo,
Yêu nhau mới hay hờn dỗi,
Dỗi nhau gia vị cuộc đời,
Bà con cô bác có chê hay cười em cũng chịu vậy thôi !

[Cổ nhạc:]

Nếu đã thương nhau thì em ơi xin đừng hờn ghen bóng gió, anh kiếp phong sương rày đây mai đó, áo chiến sờn vai gót giày mòn cũ và tình em là nhịp thở tim anh trong những đêm dài nơi chiến tuyến, khi súng tạm yên trăng vàng soi bóng, ôm chiếc ba lô ngỡ người vợ trẻ nơi chốn phòng khuê chờ đợi bóng anh về.

Đừng hờn, đừng ghen anh lính nhà binh luôn vẹn giữ câu thề.
Với tình em anh một lòng chung thủy
Với nước non nhà anh giữ trọn lòng trai
Em chớ nghi hoài cho tình nghĩa nhạt phai
Anh đã phân bày mong em thấu hiểu
Chỉ được gần nhau có mười lăm ngày phép
Đừng để mất vui cho hương lửa lạnh lùng.

Cái mặt của anh khéo nịn quá à !
Lính mà em !
Em hổng có tin đâu!
Tin đi mà ! Lính thương vợ lắm à !

Khá khen anh khéo nói
Biết năn nỉ người ta
Để em hết lo, hết sầu
Để em hết ghen, hết hờn
Cho má hồng thêm tươi
Cho chúng mình vui hơn hén !

Hứa yêu em suốt kiếp
Hoa bướm chẳng thèm đâu
Lính đi, lính luôn nhớ nhà
Nhớ em tháng năm mong chờ
Anh trở về bên em
Sưởi ấm tình yêu thương.

Anh ơi! Chỉ vì yêu anh em mới hay hờn, hay dỗi
Ai có chê cười cũng cam chịu mà thôi!
Có những đêm thâu mắt em nhòa ngấn lệ
Sợ chuyện lìa tan trong khói lửa ai ngờ.

Mong sao non nước yên bình
Vợ chồng như bóng với hình em ơi !

Không thèm hờn giận anh đâu
Cho mắt vương sầu vì đêm nhớ ngày mong . . .;