Mùa Đông Và Lữ Khách

Tác giả: Ngân Giang

Mùa đông heo may, người lữ khách bao năm xa nhà
Mang nỗi buồn ai hay, lang thang trên đường phố mưa bay
Chiếc áo sờn vai, sắt son mang nặng nỗi u hoài
Người đi đã bao lâu mà chiều nay tóc đã bạc màu.

Mùa đông - lạnh lòng lữ khách
Mùa đông - lữ khách xa nhà
lữ khách cô đơn, đêm nay không nhà
Mùa đông - buồn lòng lữ khách - lữ khách ra đi

Ngày lê thê qua, người lữ khách đêm đông không nhà
Xuôi gót ngược muôn phương
hay đi quên chuyện cũ đau thương
Dĩ vãng thuở nao, trót trao nhau lời hứa đêm nào
Hẹn sau lá thu mưa, trời lập đông kết mối duyên xưa.

Mùa đông - lạnh lòng lữ khách
Mùa đông - lữ khách xa nhà
lữ khách cô đơn, đêm nay không nhà…
Mùa đông, buồn lòng lữ khách, lữ khách ra đi…

Thời gian buông xuôi, người chốn cũ quên duyên xưa rồi
Ôi những ngày heo may, đan tay trên đường phố mưa bay
Tiếng hát chiều đông, xót xa dâng lệ thắm trong lòng
Chuyện xưa dẫu phôi phai, mà lòng ai vẫn nhớ thương ai.

Mùa đông - lạnh lòng lữ khách
Mùa đông - lữ khách xa nhà
lữ khách cô đơn, đêm nay không nhà…
Mùa đông, buồn lòng lữ khách, lữ khách ra đi.

Từng đông trôi qua mà vết tích xưa chưa phai nhoà
Trên nét mặt ưu tư, tơ vương bao chuyện cũ thiên thu
Đã mấy mùa đông khách tha phương mỏi gót đêm trường
Người lữ khách tôi quen, một chiều đông vĩnh viễn ra đi…

Mùa đông - lạnh lòng lữ khách
Mùa đông - lữ khách xa nhà
lữ khách cô đơn, đêm nay không nhà…
Mùa đông, buồn lòng lữ khách, lữ khách ra đi…;