Tác giả: Minh Kỳ
Hò ơ ơ hò chiều mưa phố buồn
Chiều mưa phố xưa u buồn có ai mong đợi
Một người biền biệt nơi mô
để nhớ thương một người.
Chiều nay mưa trên phố Huế
biết ai đã quên ai rồi
mà mưa sao vẫn rơi rơi hoài
cho lòng nhớ ai...
Ngày xưa mưa rơi thì sao
bây chừ mưa rơi thì buồn.
Vì tiếng mưa tiếng mưa trong lòng
làm mình cô đơn...
Chiều nay mưa rơi dài trên phố Huế
Hàng cây sầu đông ngả nghiêng trong gió
như cũng xót xa nỗi u buồn
Từng giọt mưa rơi như từng dòng lệ nghẹn ngào.
Tiếng ai hát à ơi trong gió
nghe não nùng bi thiết làm sao à ơ
Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội
Người xa người tội lắm người ơi
Thà rằng không biết thì thôi
biết rồi mỗi đứa mỗi nơi à ơi thêm buồn.
Phố cũ mưa bay cho dài cách trở
xa vắng nhau rồi thương nhớ không nguôi
Mùa mưa nào hai đứa vẫn chung đôi
gió thổi lạnh nhưng đôi lòng vẫn ấm.
Mà giờ đây người xa vời thăm thẳm
kẻ âm thầm đếm giọt mưa rơi.
Bây chừ hai đứa hai nơi
mình em hiu quạnh những ngày mưa rơi
Người đi biền biệt phương mô
để thương để khổ sầu cho hai người
Chiều chiều dạo bên phố Văn Lâu
ai ngồi ai câu ai sầu ai thảm ai thương ai cảm.
Thuyền ai lơ lửng trên sông
nghe câu mái đẩy mà chạnh lòng nhớ thương.;
Chiều mưa phố xưa u buồn có ai mong đợi
Một người biền biệt nơi mô
để nhớ thương một người.
Chiều nay mưa trên phố Huế
biết ai đã quên ai rồi
mà mưa sao vẫn rơi rơi hoài
cho lòng nhớ ai...
Ngày xưa mưa rơi thì sao
bây chừ mưa rơi thì buồn.
Vì tiếng mưa tiếng mưa trong lòng
làm mình cô đơn...
Chiều nay mưa rơi dài trên phố Huế
Hàng cây sầu đông ngả nghiêng trong gió
như cũng xót xa nỗi u buồn
Từng giọt mưa rơi như từng dòng lệ nghẹn ngào.
Tiếng ai hát à ơi trong gió
nghe não nùng bi thiết làm sao à ơ
Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội
Người xa người tội lắm người ơi
Thà rằng không biết thì thôi
biết rồi mỗi đứa mỗi nơi à ơi thêm buồn.
Phố cũ mưa bay cho dài cách trở
xa vắng nhau rồi thương nhớ không nguôi
Mùa mưa nào hai đứa vẫn chung đôi
gió thổi lạnh nhưng đôi lòng vẫn ấm.
Mà giờ đây người xa vời thăm thẳm
kẻ âm thầm đếm giọt mưa rơi.
Bây chừ hai đứa hai nơi
mình em hiu quạnh những ngày mưa rơi
Người đi biền biệt phương mô
để thương để khổ sầu cho hai người
Chiều chiều dạo bên phố Văn Lâu
ai ngồi ai câu ai sầu ai thảm ai thương ai cảm.
Thuyền ai lơ lửng trên sông
nghe câu mái đẩy mà chạnh lòng nhớ thương.;