Tác giả: Nguyễn Dũng
Chiều hôm đã rủ xuống rồi,
Bên nàng ta chẳng muốn rời bước đi.
Với bao kỷ niệm khắc ghi,
Mà lòng rào rạt xuân thì năm xưa.
Đò ngang nàng bước sang chưa,
Hay nàng vẫn ngại gió mưa cuối trời.
Còn ta, ta vẫn nhớ lời,
Hồn ta vẫn gởi xa vời chân mây.
Dẫu cho lưu lạc đó đây,
Lòng ta vẫn chẳng sao khuây nhớ nàng.
Yêu nàng ta vẫn mơ màng,
Trao nàng bao những muôn vàn nhớ thương.
Tóc huyền nay đã điểm sương,
Mà sao duyên nợ vấn vương chưa tròn.
Nhưng ta vẫn chẳng mỏi mòn,
Tình người tri kỷ vẫn còn như xưa.
Nếu nàng chẳng ngại gió mưa,
Đò ngang một chuyến cũng chưa muộn gì.
Đôi ta chẳng lỡ xuân thì,
Yêu thương đâu có xá chi muộn màng.
Ngày xuân vẫn đợi chờ nàng,
Cùng ta sóng bước bên đàng đón xuân.;
Bên nàng ta chẳng muốn rời bước đi.
Với bao kỷ niệm khắc ghi,
Mà lòng rào rạt xuân thì năm xưa.
Đò ngang nàng bước sang chưa,
Hay nàng vẫn ngại gió mưa cuối trời.
Còn ta, ta vẫn nhớ lời,
Hồn ta vẫn gởi xa vời chân mây.
Dẫu cho lưu lạc đó đây,
Lòng ta vẫn chẳng sao khuây nhớ nàng.
Yêu nàng ta vẫn mơ màng,
Trao nàng bao những muôn vàn nhớ thương.
Tóc huyền nay đã điểm sương,
Mà sao duyên nợ vấn vương chưa tròn.
Nhưng ta vẫn chẳng mỏi mòn,
Tình người tri kỷ vẫn còn như xưa.
Nếu nàng chẳng ngại gió mưa,
Đò ngang một chuyến cũng chưa muộn gì.
Đôi ta chẳng lỡ xuân thì,
Yêu thương đâu có xá chi muộn màng.
Ngày xuân vẫn đợi chờ nàng,
Cùng ta sóng bước bên đàng đón xuân.;