Tác giả: Xuân Hoà; Thơ: Phương Thảo
Em có về xứ nghệ với anh không?
Đất miền trung mưa dầm nắng gió
Về đó rồi em thương nhiều hơn nữa
Bởi nơi anh thắm đượm tình quê.
Em có về xứ nghệ với anh không?
Có dòng sông tuổi thơ anh lặn lội
Câu dân ca bắt nguồn từ đồng ruộng
Để ai xa luôn vẫn nhớ về quê
Nặng nghĩa ân tình câu ví dặm người ơi.
Về đi em,về với quê anh
Nước biếc non xanh đường quanh quanh xứ nghệ
Về bên anh nghe lời thương của mẹ
Em mần du xứ nghệ nỏ ham kẻ giàu sang
Dù một nắng hai sương ấm bao tình nghĩa
Rằng gừng cay muối mặn tiếng nói nỏ giống ai
Dừ đã nói yêu em lời yêu thương còn mãi.
Em thương em có về xứ nghệ với anh không?
Em thương theo anh về xứ nghệ cùng anh.
Em có về xứ nghệ với anh không?
Đất miền trung mưa dầm nắng gió
Về đó rồi em thương nhiều hơn nữa
Bởi nơi anh thắm đượm tình quê.
Em có về xứ nghệ với anh không?
Có dòng sông tuổi thơ anh lặn lội
Câu dân ca bắt nguồn từ đồng ruộng
Để ai xa luôn vẫn nhớ về quê
Nặng nghĩa ân tình câu ví dặm người ơi.
Về đi em,về với quê anh
Nước biếc non xanh đường quanh quanh xứ nghệ
Về bên anh nghe lời thương của mẹ
Em mần du xứ nghệ chẳng ham kẻ giàu sang
Dù một nắng hai sương ấm bao tình nghĩa
Rằng gừng cay muối mặn tiếng nói nỏ giống ai
Dừ đã nói yêu em lời yêu thương còn mãi.
Em thương em có về xứ nghệ với anh không?
Em thương theo anh về xứ nghệ cùng anh
Em thương em có về xứ nghệ với anh không?
Em thương theo anh về xứ nghệ cùng anh!;
Đất miền trung mưa dầm nắng gió
Về đó rồi em thương nhiều hơn nữa
Bởi nơi anh thắm đượm tình quê.
Em có về xứ nghệ với anh không?
Có dòng sông tuổi thơ anh lặn lội
Câu dân ca bắt nguồn từ đồng ruộng
Để ai xa luôn vẫn nhớ về quê
Nặng nghĩa ân tình câu ví dặm người ơi.
Về đi em,về với quê anh
Nước biếc non xanh đường quanh quanh xứ nghệ
Về bên anh nghe lời thương của mẹ
Em mần du xứ nghệ nỏ ham kẻ giàu sang
Dù một nắng hai sương ấm bao tình nghĩa
Rằng gừng cay muối mặn tiếng nói nỏ giống ai
Dừ đã nói yêu em lời yêu thương còn mãi.
Em thương em có về xứ nghệ với anh không?
Em thương theo anh về xứ nghệ cùng anh.
Em có về xứ nghệ với anh không?
Đất miền trung mưa dầm nắng gió
Về đó rồi em thương nhiều hơn nữa
Bởi nơi anh thắm đượm tình quê.
Em có về xứ nghệ với anh không?
Có dòng sông tuổi thơ anh lặn lội
Câu dân ca bắt nguồn từ đồng ruộng
Để ai xa luôn vẫn nhớ về quê
Nặng nghĩa ân tình câu ví dặm người ơi.
Về đi em,về với quê anh
Nước biếc non xanh đường quanh quanh xứ nghệ
Về bên anh nghe lời thương của mẹ
Em mần du xứ nghệ chẳng ham kẻ giàu sang
Dù một nắng hai sương ấm bao tình nghĩa
Rằng gừng cay muối mặn tiếng nói nỏ giống ai
Dừ đã nói yêu em lời yêu thương còn mãi.
Em thương em có về xứ nghệ với anh không?
Em thương theo anh về xứ nghệ cùng anh
Em thương em có về xứ nghệ với anh không?
Em thương theo anh về xứ nghệ cùng anh!;