Tác giả: Đặng Tuấn Phong
Đường về nhà hôm nay như dài thêm
lạc đường giữa phố vắng một mình anh
Từng dòng suy nghĩ cuốn anh về những ngày anh có em
Đường về nhà hôm nay sao lặng im
chẳng còn những tiếng nói tiếng cười vui
chẳng còn vòng tay ôm anh thật lâu từ phía sau lưng
Nếu như mình đừng đi quá vội vàng
Thì ta vẫn sẽ giữ chặt nhau
Để bây giờ nhìn em xa rất xa
thì anh mới biết anh mất những gì
Nhẹ nhàng như cơn gió
chạm môi lên ánh dương phía chân trời
ngày qua ngày bên em đi khắp mọi nơi
cầm tay em đưa anh qua bao đoạn đường
Nhưng sao em vội buông thế
để ta lạc mất nhau giữa dòng người
làm sao thể quên những ấm áp nơi em
mùa đông càng rét thêm trong anh
Vì mất đi ánh mặt trời
Nếu như ngày nào anh biết trước được
thì anh vẫn sẽ giữ chặt em
những tấm hình ngày ta vẫn có nhau
giờ chỉ mang cho anh những nỗi đau
Nhẹ nhàng như cơn gió
chạm môi lên ánh dương phía chân trời
ngày qua ngày bên em đi khắp mọi nơi
cầm tay em đưa anh qua bao đoạn đường
nhưng sao em vội buông thế
để ta lạc mất nhau giữa dòng người
làm sao (có) thể quên những ấm áp nơi em
mùa đông càng rét thêm trong anh
Vì mất đi ánh mặt trời.;
lạc đường giữa phố vắng một mình anh
Từng dòng suy nghĩ cuốn anh về những ngày anh có em
Đường về nhà hôm nay sao lặng im
chẳng còn những tiếng nói tiếng cười vui
chẳng còn vòng tay ôm anh thật lâu từ phía sau lưng
Nếu như mình đừng đi quá vội vàng
Thì ta vẫn sẽ giữ chặt nhau
Để bây giờ nhìn em xa rất xa
thì anh mới biết anh mất những gì
Nhẹ nhàng như cơn gió
chạm môi lên ánh dương phía chân trời
ngày qua ngày bên em đi khắp mọi nơi
cầm tay em đưa anh qua bao đoạn đường
Nhưng sao em vội buông thế
để ta lạc mất nhau giữa dòng người
làm sao thể quên những ấm áp nơi em
mùa đông càng rét thêm trong anh
Vì mất đi ánh mặt trời
Nếu như ngày nào anh biết trước được
thì anh vẫn sẽ giữ chặt em
những tấm hình ngày ta vẫn có nhau
giờ chỉ mang cho anh những nỗi đau
Nhẹ nhàng như cơn gió
chạm môi lên ánh dương phía chân trời
ngày qua ngày bên em đi khắp mọi nơi
cầm tay em đưa anh qua bao đoạn đường
nhưng sao em vội buông thế
để ta lạc mất nhau giữa dòng người
làm sao (có) thể quên những ấm áp nơi em
mùa đông càng rét thêm trong anh
Vì mất đi ánh mặt trời.;