Tác giả: Minh Châu
Gió hiu hắt máu hồng ướt đẫm chiến bào
để nợ núi sông hồn nhẹ bước quê nhà.
Trùng khê mãi mãi còn thấy đâu người xưa
vó câu đã xa khó mong ngày trùng phùng.
Còn tìm đâu còn tìm đâu.
Phút bên nhau phút bên nhau.
Theo gió mây theo gió mây đến phương nào
đến phương nào lệ khóc cho tình ta đôi ngả
hơ hơ hơ hơ hơ hơ hơ hơ hơ lệ rơi
sao ngỡ như bước chân chàng trở về.
Bạch Thu Hà.
Võ Đông Sơ.
Bạch Thu Hà ơi anh đâu phải
là kẻ sống còn trên dương thế.
Mà anh chỉ là hồn ma bóng quế
về thăm em trong đêm vắng canh tàn.
Giây phút gần nhau rồi cũng cách biệt
đôi đường trời ơi mới nghe qua như đất bằng
sóng dậy còn mong gì tái ngộ hỡi tình lang.
Kìa tiếng gà đã giục giã lá giang
như báo hiệu bình minh trở lại.
Em ơi.
Em ơi.
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.
Bạch Thu Hà.
Võ Đông Sơ.
Võ Đông Sơ.
Trời ơi cơn ác mộng mới vừa chợt tỉnh
thì lệ tình bỗng giàn giụa vành khăn.
Có phải hồn anh về đón rước em chăng
để duyên đôi lứa được trọn đời hẹn ước.
Tiếng trống tàn canh từ xa vọng tới
có phải phút chia lìa để vĩnh biệt ngàn thu
thôi rồi bể hóa cồn dâu lỡ bề
duyên nợ lỡ câu đá vàng.
Xin vĩnh biệt.
Bạch Thu Hà.
Âm dương ngăn cách đôi mình giọt máu chung tình
em còn nhớ không em Võ Đông Sơ..;
để nợ núi sông hồn nhẹ bước quê nhà.
Trùng khê mãi mãi còn thấy đâu người xưa
vó câu đã xa khó mong ngày trùng phùng.
Còn tìm đâu còn tìm đâu.
Phút bên nhau phút bên nhau.
Theo gió mây theo gió mây đến phương nào
đến phương nào lệ khóc cho tình ta đôi ngả
hơ hơ hơ hơ hơ hơ hơ hơ hơ lệ rơi
sao ngỡ như bước chân chàng trở về.
Bạch Thu Hà.
Võ Đông Sơ.
Bạch Thu Hà ơi anh đâu phải
là kẻ sống còn trên dương thế.
Mà anh chỉ là hồn ma bóng quế
về thăm em trong đêm vắng canh tàn.
Giây phút gần nhau rồi cũng cách biệt
đôi đường trời ơi mới nghe qua như đất bằng
sóng dậy còn mong gì tái ngộ hỡi tình lang.
Kìa tiếng gà đã giục giã lá giang
như báo hiệu bình minh trở lại.
Em ơi.
Em ơi.
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.
Bạch Thu Hà.
Võ Đông Sơ.
Võ Đông Sơ.
Trời ơi cơn ác mộng mới vừa chợt tỉnh
thì lệ tình bỗng giàn giụa vành khăn.
Có phải hồn anh về đón rước em chăng
để duyên đôi lứa được trọn đời hẹn ước.
Tiếng trống tàn canh từ xa vọng tới
có phải phút chia lìa để vĩnh biệt ngàn thu
thôi rồi bể hóa cồn dâu lỡ bề
duyên nợ lỡ câu đá vàng.
Xin vĩnh biệt.
Bạch Thu Hà.
Âm dương ngăn cách đôi mình giọt máu chung tình
em còn nhớ không em Võ Đông Sơ..;