Tác giả: Quốc Dũng
Chiều trả về khuôn viên, sân trường em ngõ vắng im lìm.
Thẩn thờ hàng cây nghiêng hôn mình em bẻ nhỏ dịu hiền.
Đường trải dài thênh thang như hồn anh mở ngõ tuôn tràn.
Đếm thầm từng bước em đi anh ước mình như lá thu vàng
Để dập dìu bên em hôn cài trên tóc xõa vai mềm.
Để trải đường em đi đưa hồn em tới nẻo êm đềm
Và dạt dào thương yêu anh cùng mây cùng gió ca lời.
Dâng trọn tình yêu muôn đời anh vẫn hoài mơ ước bên người.
Đêm nhớ thương lòng say mê vấn vương.
Anh nhớ hoài ngày em đến anh hỏi bài.
"Bài toán chi đã dài mà lại khó ghê (đi)"
Anh nói đùa:
"Em dốt (lại) ham chơi" (này)
Em dỗi hờn không nói một lời
Lần lựa ngày qua mau anh đã xa trường cũ êm đềm.
Thì còn lại mình em, con đường xưa khuất nẻo xa tìm.
Ngại ngùng lời yêu thương khi tình anh còn quá ngỡ ngàng nên lòng muốn nói yêu em.
E mộng ước như khói mây tàn.;
Thẩn thờ hàng cây nghiêng hôn mình em bẻ nhỏ dịu hiền.
Đường trải dài thênh thang như hồn anh mở ngõ tuôn tràn.
Đếm thầm từng bước em đi anh ước mình như lá thu vàng
Để dập dìu bên em hôn cài trên tóc xõa vai mềm.
Để trải đường em đi đưa hồn em tới nẻo êm đềm
Và dạt dào thương yêu anh cùng mây cùng gió ca lời.
Dâng trọn tình yêu muôn đời anh vẫn hoài mơ ước bên người.
Đêm nhớ thương lòng say mê vấn vương.
Anh nhớ hoài ngày em đến anh hỏi bài.
"Bài toán chi đã dài mà lại khó ghê (đi)"
Anh nói đùa:
"Em dốt (lại) ham chơi" (này)
Em dỗi hờn không nói một lời
Lần lựa ngày qua mau anh đã xa trường cũ êm đềm.
Thì còn lại mình em, con đường xưa khuất nẻo xa tìm.
Ngại ngùng lời yêu thương khi tình anh còn quá ngỡ ngàng nên lòng muốn nói yêu em.
E mộng ước như khói mây tàn.;