Tác giả: Khánh Trung
Ngày mai khi bình minh, em sẽ xa rời anh, còn bên nhau vài giây phút thôi, em cứ nói cạn lời. Phải chăng người ơi những năm tháng qua rồi, em bên anh chỉ là phút đùa vui.
Ngày mai khi bình minh, mỗi đứa đi một nơi, người yên vui còn anh lẻ loi cho đến suốt cuộc đời.
Bởi không còn em, trái tim anh lỡ nhịp rồi, không bao giờ yêu được lần thứ hai.
ĐK:
Ánh mặt trời đã lên cao rồi, chúng ta phải đành chia hai lối.
Chúc cho người sẽ yên bình. Dẫu xa em anh đau vô tận.
Ánh mặt trời hãy theo chân người. Hãy che chở đời em ấm áp.
Chỉ mong rằng, thấy em cười.
Dẫu tim anh vì em giá lạnh.
Chỉ mong rằng, thấy em cười. Dẫu tim anh vì em giá lạnh.;
Ngày mai khi bình minh, mỗi đứa đi một nơi, người yên vui còn anh lẻ loi cho đến suốt cuộc đời.
Bởi không còn em, trái tim anh lỡ nhịp rồi, không bao giờ yêu được lần thứ hai.
ĐK:
Ánh mặt trời đã lên cao rồi, chúng ta phải đành chia hai lối.
Chúc cho người sẽ yên bình. Dẫu xa em anh đau vô tận.
Ánh mặt trời hãy theo chân người. Hãy che chở đời em ấm áp.
Chỉ mong rằng, thấy em cười.
Dẫu tim anh vì em giá lạnh.
Chỉ mong rằng, thấy em cười. Dẫu tim anh vì em giá lạnh.;