Tác giả: Viễn Châu
Trông khói hương mơ màng tung bay
Đêm tóc tang u buồn nhớ ai
Nửa chừng duyên kiếp chia phôi
Ai đi cách mấy phương trời
Duyên trúc mai vĩnh viễn xa lùi.
Ai biết đâu một lần chia tay
Riêng thiếp cam chịu nhiều đắng cay
Mối sầu bao thuở cho nguôi
ly tan xót thương muôn đời
bao đắng cay than chẳng nên lời.
Võ Lang ôi đôi ngả sâm thương uyên ương rã cánh
Thiếp đành cam chịu gãy gánh chung tình.
Gió kép mưa đơn thiếp thui thủi một mình
Chàng hy sinh đền ơn xã tắc
Thiếp nghẹn ngào tím ruột bầm gan
Rảo bước theo đám quân canh đến trước tùng đình
Thiếp ngập ngừng chưa dám bước vào trong
Bởi thiếp đây đâu dám ngờ rằng.
Võ Đông Sơ đã ra người thiên cổ.
Đàn đứt dây rồi phím đã long
Làm sao dạo được bản tương phùng.
Thiếp gởi niềm đau theo giọt lệ tình trống
Thành Tây mấy dùi khoan nhặt lòng thiếp hãi hùng
Như tiếng trống tàn canh.
Bẽ bàng thay buổi đầu xanh đầu xanh vương
Lấy nợ tình mà chi để rồi chịu cảnh chia ly
Một buổi phân kỳ lệ hận trào tuôn.
Lỡ giấc mơ tình giữa tuổi xuân lầm than gió bụi
Biết bao lần thiên thu điệp mộng hồn trinh nữ
Vạn cổ tình hoài vọng cố nhân.
Thiếp muốn xé tan đám mây đen trên từng cao diệu vợi
Để hỏi thử cao xanh ông ghét ghen chi
Mà để tội khách chương đài.
Một kiếp quần thoa lận đận biết bao ngày
Nhưng mảnh kiên trinh thiếp nguyền vẹn giữ
Cho trọn lời đoan thệ cùng ai..
Thôi rồi đá nát vàng phai cầu ô lỡ
Nhịp mộng đời dở dang nhìn lên trướng phủ màu tang
Chàng đi để thiếp khóc than một mình.
Ánh nguyệt mới nhô lên đã bị phủ che bởi vầng mây xám
Cũng như đời thiếp vừa thoát cơn khổ nạn
Đã đành cam vắng bạn chung tình
Quấn mảnh khăn tang thiếp quỳ trước tùng đình.
Chàng ra đi muôn đời không trở lại
Chén rượu đào thiếp đưa tiễn ai đây..
Rượu sanh ly dưới làn hương khói trước linh sàng
Thiếp thổn thức từng cơn rượu đôi chung lễ
Người thiên cổ tiễn đưa ai đi mãi không về.
Võ Lang Võ Lang trời ơi thiếp đã gào lên mấy lượt
Sao chàng vẫn im lìm trong cỗ áo quan bạch lạp lờ mờ
Như đổ lệ sầu than như khóc cho đời thiếp bẽ bàng
Duyên hương lửa lời đoan thệ đã bay theo ngọn gió
Thì còn tiếc chi thân của.
Bạch Thu Hà. Võ Lang ơi thiếp mượn lưỡi bảo đao
phủi rồi nợ thế để nơi miền âm cảnh.
Bạch Thu Hà hội ngộ. Võ Đông Sơ.;
Đêm tóc tang u buồn nhớ ai
Nửa chừng duyên kiếp chia phôi
Ai đi cách mấy phương trời
Duyên trúc mai vĩnh viễn xa lùi.
Ai biết đâu một lần chia tay
Riêng thiếp cam chịu nhiều đắng cay
Mối sầu bao thuở cho nguôi
ly tan xót thương muôn đời
bao đắng cay than chẳng nên lời.
Võ Lang ôi đôi ngả sâm thương uyên ương rã cánh
Thiếp đành cam chịu gãy gánh chung tình.
Gió kép mưa đơn thiếp thui thủi một mình
Chàng hy sinh đền ơn xã tắc
Thiếp nghẹn ngào tím ruột bầm gan
Rảo bước theo đám quân canh đến trước tùng đình
Thiếp ngập ngừng chưa dám bước vào trong
Bởi thiếp đây đâu dám ngờ rằng.
Võ Đông Sơ đã ra người thiên cổ.
Đàn đứt dây rồi phím đã long
Làm sao dạo được bản tương phùng.
Thiếp gởi niềm đau theo giọt lệ tình trống
Thành Tây mấy dùi khoan nhặt lòng thiếp hãi hùng
Như tiếng trống tàn canh.
Bẽ bàng thay buổi đầu xanh đầu xanh vương
Lấy nợ tình mà chi để rồi chịu cảnh chia ly
Một buổi phân kỳ lệ hận trào tuôn.
Lỡ giấc mơ tình giữa tuổi xuân lầm than gió bụi
Biết bao lần thiên thu điệp mộng hồn trinh nữ
Vạn cổ tình hoài vọng cố nhân.
Thiếp muốn xé tan đám mây đen trên từng cao diệu vợi
Để hỏi thử cao xanh ông ghét ghen chi
Mà để tội khách chương đài.
Một kiếp quần thoa lận đận biết bao ngày
Nhưng mảnh kiên trinh thiếp nguyền vẹn giữ
Cho trọn lời đoan thệ cùng ai..
Thôi rồi đá nát vàng phai cầu ô lỡ
Nhịp mộng đời dở dang nhìn lên trướng phủ màu tang
Chàng đi để thiếp khóc than một mình.
Ánh nguyệt mới nhô lên đã bị phủ che bởi vầng mây xám
Cũng như đời thiếp vừa thoát cơn khổ nạn
Đã đành cam vắng bạn chung tình
Quấn mảnh khăn tang thiếp quỳ trước tùng đình.
Chàng ra đi muôn đời không trở lại
Chén rượu đào thiếp đưa tiễn ai đây..
Rượu sanh ly dưới làn hương khói trước linh sàng
Thiếp thổn thức từng cơn rượu đôi chung lễ
Người thiên cổ tiễn đưa ai đi mãi không về.
Võ Lang Võ Lang trời ơi thiếp đã gào lên mấy lượt
Sao chàng vẫn im lìm trong cỗ áo quan bạch lạp lờ mờ
Như đổ lệ sầu than như khóc cho đời thiếp bẽ bàng
Duyên hương lửa lời đoan thệ đã bay theo ngọn gió
Thì còn tiếc chi thân của.
Bạch Thu Hà. Võ Lang ơi thiếp mượn lưỡi bảo đao
phủi rồi nợ thế để nơi miền âm cảnh.
Bạch Thu Hà hội ngộ. Võ Đông Sơ.;