Tác giả: Hàn Châu & Hàn Song Việt
Đã lâu lắm rồi em về thăm lại chốn xưa
Đã lâu lắm rồi em về đi qua cây cầu dừa
Cầu dừa trơn trượt lắm em ơi đi mà không khéo té như chơi
Môi son má phấn chân guốc cao gót làm sao qua cầu dừa
Em ở phố thị quen rồi xe cộ đón đưa
Em đã quên em cùng anh quấn quýt bên nhau
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ trèo leo cùng... cười
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ trèo leo cùng... cười
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ trèo leo cùng... cười
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ trèo leo cùng... cười
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ trèo leo cùng... cười
Mới hồi nảo hồi nao chứ có lâu lắc gì đâu mà người ta bảo rằng chuyện quên chuyện nhớ
chứ còn tôi thì cứ như mới hôm qua mỗi ngày gặp gỡ
nên chuyện nhỏ chuyện cho to tôi nhớ rỏ trong lòng..
nhớ bàn chân nhỏ tung tăng cùng theo bước qua cầu
trước ngỏ me chua sau hè khế ngọt
anh đở em trèo ríu rít gọi mày tao
kỷ niệm ban đầu nào ai dễ quên mau
đã khắc đậm in sâu mãi vào trong ký ức
vậy mà cây cầu dừa kỷ niệm tuổi thơ
người trở về đây ngại ngùng đôi chân bước
Chắc là tại anh thấy người ta bây giờ má hồng môi thắm
áo lụa chân dài khác xa cái hồi não hồi nao
rồi anh tưởng người ta sợ cây cầu dừa trơn trợt nên anh mới dần xa tiếng lẫy câu hờn
sao anh không nhớ dùm cái câu "ăn theo thuở thì theo thì"
sống ở thị thành cho bằng em bằng chị
chứ về quê rồi em sẽ làm thôn nữ cho anh coi
em à, quê nghèo cùng nắng mưa hai mùa
tình quê chân chất ai ơi giữ gìn thủy chung
đừng như giòng nước xa nguồn
cho khúc sông buồn năm tháng hoài mong
Giòng sông nắng đục mưa trong
hồn quê muôn đời sáng ngời trong em
xa cách càng dài thương nhớ sẽ nhiều thêm
Thuở thiếu thời vui lắm ai ơi
Em đâu rồi đã bỏ cuộc chơi bỏ anh bơ vơ với cây cầu dừa
Cây cầu dừa nắng sớm chiều mưa
Em bước theo chồng khoe áo hồng bao kẻ đón đưa
Làm sao em nhớ đến cây cầu dừa
Nhớ giàn bông bí nhớ con ong bầu sớm trưa
Bây giờ em về xa lạ cả người lẫn quê
Bây giờ em về anh buồn với bao kỷ niệm
Cây cầu dừa vẫn là lối đi chung em giờ chân bước thấy mông lung
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ nhìn em sao lạnh lùng
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ nhìn em sao lạnh lùng
Thơ ấu đã đi qua mà mình như những cánh chim trời bay mười phương tám hướng
chim bay xa vẫn thương cành nhớ cội
em vẫn là em là cỏ nội hoa đồng
du cô bé ngày xưa giờ đã theo chồng
không duyên nợ đâu có nghĩa là quên tình cũ
cái tình đất tình người sâu nặng thiêng liêng
ruộc ai thì nấy đắp bờ duyên ai nấy gặp đừng chờ uổng công
cây khế trổ bông hàng me đổ lá
anh vừa biết yêu thì em đã theo chồng
Cơn mưa chiều cơn mưa chiều hắt hiu
gió lao xao văng vẳng câu ai hò
hò ơi, con đò sao con đò trôi xa
bờ bến nhớ mong bao tháng năm cách biệt
ôi bến bờ ấu thơ xin chớ buồn ngẫn ngơ
cũng đừng nhìn nhau như người xa kẽ lạ
khi lòng người luôn sống giữa quê hương
vì nhớ vì thương để lòng giận dỗi
chớ ai nỡ làm ngơ trước một tấm chân tình
chử nợ duyên trời không tặng cho mình
thôi thì xin giữ mãi bóng hình thời ấu thơ
không được hát câu tình tôi với bậu
mai hậu xin trời cho kết nghĩa xui gia.......;
Đã lâu lắm rồi em về đi qua cây cầu dừa
Cầu dừa trơn trượt lắm em ơi đi mà không khéo té như chơi
Môi son má phấn chân guốc cao gót làm sao qua cầu dừa
Em ở phố thị quen rồi xe cộ đón đưa
Em đã quên em cùng anh quấn quýt bên nhau
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ trèo leo cùng... cười
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ trèo leo cùng... cười
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ trèo leo cùng... cười
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ trèo leo cùng... cười
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ trèo leo cùng... cười
Mới hồi nảo hồi nao chứ có lâu lắc gì đâu mà người ta bảo rằng chuyện quên chuyện nhớ
chứ còn tôi thì cứ như mới hôm qua mỗi ngày gặp gỡ
nên chuyện nhỏ chuyện cho to tôi nhớ rỏ trong lòng..
nhớ bàn chân nhỏ tung tăng cùng theo bước qua cầu
trước ngỏ me chua sau hè khế ngọt
anh đở em trèo ríu rít gọi mày tao
kỷ niệm ban đầu nào ai dễ quên mau
đã khắc đậm in sâu mãi vào trong ký ức
vậy mà cây cầu dừa kỷ niệm tuổi thơ
người trở về đây ngại ngùng đôi chân bước
Chắc là tại anh thấy người ta bây giờ má hồng môi thắm
áo lụa chân dài khác xa cái hồi não hồi nao
rồi anh tưởng người ta sợ cây cầu dừa trơn trợt nên anh mới dần xa tiếng lẫy câu hờn
sao anh không nhớ dùm cái câu "ăn theo thuở thì theo thì"
sống ở thị thành cho bằng em bằng chị
chứ về quê rồi em sẽ làm thôn nữ cho anh coi
em à, quê nghèo cùng nắng mưa hai mùa
tình quê chân chất ai ơi giữ gìn thủy chung
đừng như giòng nước xa nguồn
cho khúc sông buồn năm tháng hoài mong
Giòng sông nắng đục mưa trong
hồn quê muôn đời sáng ngời trong em
xa cách càng dài thương nhớ sẽ nhiều thêm
Thuở thiếu thời vui lắm ai ơi
Em đâu rồi đã bỏ cuộc chơi bỏ anh bơ vơ với cây cầu dừa
Cây cầu dừa nắng sớm chiều mưa
Em bước theo chồng khoe áo hồng bao kẻ đón đưa
Làm sao em nhớ đến cây cầu dừa
Nhớ giàn bông bí nhớ con ong bầu sớm trưa
Bây giờ em về xa lạ cả người lẫn quê
Bây giờ em về anh buồn với bao kỷ niệm
Cây cầu dừa vẫn là lối đi chung em giờ chân bước thấy mông lung
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ nhìn em sao lạnh lùng
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ nhìn em sao lạnh lùng
Thơ ấu đã đi qua mà mình như những cánh chim trời bay mười phương tám hướng
chim bay xa vẫn thương cành nhớ cội
em vẫn là em là cỏ nội hoa đồng
du cô bé ngày xưa giờ đã theo chồng
không duyên nợ đâu có nghĩa là quên tình cũ
cái tình đất tình người sâu nặng thiêng liêng
ruộc ai thì nấy đắp bờ duyên ai nấy gặp đừng chờ uổng công
cây khế trổ bông hàng me đổ lá
anh vừa biết yêu thì em đã theo chồng
Cơn mưa chiều cơn mưa chiều hắt hiu
gió lao xao văng vẳng câu ai hò
hò ơi, con đò sao con đò trôi xa
bờ bến nhớ mong bao tháng năm cách biệt
ôi bến bờ ấu thơ xin chớ buồn ngẫn ngơ
cũng đừng nhìn nhau như người xa kẽ lạ
khi lòng người luôn sống giữa quê hương
vì nhớ vì thương để lòng giận dỗi
chớ ai nỡ làm ngơ trước một tấm chân tình
chử nợ duyên trời không tặng cho mình
thôi thì xin giữ mãi bóng hình thời ấu thơ
không được hát câu tình tôi với bậu
mai hậu xin trời cho kết nghĩa xui gia.......;