Tác giả: Xuân Tiên
Anh ơi! Ngày gặp gỡ bên dãy đồi, rồi tình thắm qua làn môi.
Vương vấn bao ngày trôi thương nhớ bao giờ nguôi.
Qua những chiều Đông hương ngát tình nồng.
Bên dãy đồi thông mộng vàng chung bóng.
Em vẫn chờ mong.
Anh đi để tình nước thêm vững bền, để được ấm no bình yên.
Tô thắm thêm tình duyên, nguồn sống vui triền miên.
Trong lúc tuổi xanh, mơ ước mộng lành.
Bên mái nhà tranh, một mình đêm thanh.
Thao thức vì anh.
Anh ơi! Khi chiều thu tàn.
Anh đi em ngồi mơ màng.
Nhìn Bắc phương phũ phàng.
Lòng xót thương kiếp người lầm than!
Ai gieo đớn đau điêu tàn.
Ai gieo xót xa muôn vàn.
Ôi! Ngăn cách dòng sông,
người người nhìn phương Nam ngóng trông.
Anh đi để tình nước thêm vững bền để được ấm no bình yên.
Tô thắm thêm tình duyên, nguồn sống vui triền miên.
Trong lúc tuổi xanh, mơ ước mộng lành
Bên mái nhà tranh một mình đêm thanh
Thao thức vì anh.;
Vương vấn bao ngày trôi thương nhớ bao giờ nguôi.
Qua những chiều Đông hương ngát tình nồng.
Bên dãy đồi thông mộng vàng chung bóng.
Em vẫn chờ mong.
Anh đi để tình nước thêm vững bền, để được ấm no bình yên.
Tô thắm thêm tình duyên, nguồn sống vui triền miên.
Trong lúc tuổi xanh, mơ ước mộng lành.
Bên mái nhà tranh, một mình đêm thanh.
Thao thức vì anh.
Anh ơi! Khi chiều thu tàn.
Anh đi em ngồi mơ màng.
Nhìn Bắc phương phũ phàng.
Lòng xót thương kiếp người lầm than!
Ai gieo đớn đau điêu tàn.
Ai gieo xót xa muôn vàn.
Ôi! Ngăn cách dòng sông,
người người nhìn phương Nam ngóng trông.
Anh đi để tình nước thêm vững bền để được ấm no bình yên.
Tô thắm thêm tình duyên, nguồn sống vui triền miên.
Trong lúc tuổi xanh, mơ ước mộng lành
Bên mái nhà tranh một mình đêm thanh
Thao thức vì anh.;