Tác giả: Viễn Châu (tân cổ)
Chàng ra đi có nhớ chăng
Một đêm xuân dưới ánh trăng
Dìu nhau trên đường vắng
Nhịp đôi tim thầm lắng
Nhìn trời xuân mờ màng
Mà bao xuân nay đã qua
Lòng em đây vẫn thiết tha
Mộng đêm xuân đẹp ấy
Tình đôi ta còn đấy
Đợi chàng báo xuân về
Đợi chàng báo xuân về...
(Vọng cổ)
Tiếng đàn xuân gieo nỗi buồn nhung nhớ
cánh hoa xuân làm tan vỡ mộng tao phùng.
Một mùa xuân mong đợi biết bao lần
Gió ngựa phi gập ghềnh ra biên ải
chàng đi rồi có nhớ đến ai chăng?
Khúc ca sầu tràn mộng nỗi nhớ thương
cánh hoa xưa thấp thoáng rụng quanh tường
Em vẫn còn chờ đợi bóng tình quân
sẽ trở về giữa mùa xuân chiến thắng...
Nhớ hay chăng giữa một đêm xuân mộng rượu
hoàng hoa đã cạn chén ân tình
Đâu biết giờ đây phải tưởng bóng thường hình
tiễn chàng đi với vạn lời nhung nhớ
một mối tình ấp ủ trọn mùa xuân.
Thấp tùng hương em thầm gọi cố nhân
khi gió ngựa đã chìm trong dĩ vãng
chén ly bôi chúng mình đã uống cạn
nhưng chén tao phùng còn hẹn mấy mùa xuân...
(Thơ)
Xuân đã về đây, hỡi cố nhân
Hoa xuân nở rụng đã bao lần
Lửa binh từ độ mù biên ải
Thổn thức cung đàn lạnh khối chăn.
Có nhớ chăng người quan ải xa
Đêm đêm bàn bạc ánh trăng ngà
Sông thưa có kẻ ngồi nhung nhớ
Lẻ bóng đêm tàn dạ thiết tha.
(Vọng cổ)
Nhớ cánh chim bay nhớ màng sương trắng
nhớ vầng trăng thấp thoáng rụng bên cầu.
Biền biệt người đi chưa tránh nợ công hầu
Ôm đàn lên em so dây nắn phím
khúc phượng cầu dạo lại bản đàn xưa.
Mực hoà theo nước mắt chép thành thơ
giữa đêm lạnh sao mờ trăng gát núi
Câu mong nhớ câu chờ câu đợi
gởi về nơi sương khói biên thuỳ.
(Tân nhạc)
Lời nguyện xưa ghi ghắc sâu
Dù đôi ta xa cách lâu
Kỷ niệm không nhạt phai
Tình yêu ta còn mãi
Đợi chàng đến xuân này.
Nhấp chén ly bôi em say rồi lại tỉnh
khi gió đêm xuân thổi lạnh chốn huê phòng.
Mõ cầm canh khoan nhặt từ đầu thôn
ngỡ gió ngựa người xưa đã trở lại.
Đêm xuân có kẻ mơ màng
Hoa rơi chưa tỉnh nguyệt tàn chưa hay...;
Một đêm xuân dưới ánh trăng
Dìu nhau trên đường vắng
Nhịp đôi tim thầm lắng
Nhìn trời xuân mờ màng
Mà bao xuân nay đã qua
Lòng em đây vẫn thiết tha
Mộng đêm xuân đẹp ấy
Tình đôi ta còn đấy
Đợi chàng báo xuân về
Đợi chàng báo xuân về...
(Vọng cổ)
Tiếng đàn xuân gieo nỗi buồn nhung nhớ
cánh hoa xuân làm tan vỡ mộng tao phùng.
Một mùa xuân mong đợi biết bao lần
Gió ngựa phi gập ghềnh ra biên ải
chàng đi rồi có nhớ đến ai chăng?
Khúc ca sầu tràn mộng nỗi nhớ thương
cánh hoa xưa thấp thoáng rụng quanh tường
Em vẫn còn chờ đợi bóng tình quân
sẽ trở về giữa mùa xuân chiến thắng...
Nhớ hay chăng giữa một đêm xuân mộng rượu
hoàng hoa đã cạn chén ân tình
Đâu biết giờ đây phải tưởng bóng thường hình
tiễn chàng đi với vạn lời nhung nhớ
một mối tình ấp ủ trọn mùa xuân.
Thấp tùng hương em thầm gọi cố nhân
khi gió ngựa đã chìm trong dĩ vãng
chén ly bôi chúng mình đã uống cạn
nhưng chén tao phùng còn hẹn mấy mùa xuân...
(Thơ)
Xuân đã về đây, hỡi cố nhân
Hoa xuân nở rụng đã bao lần
Lửa binh từ độ mù biên ải
Thổn thức cung đàn lạnh khối chăn.
Có nhớ chăng người quan ải xa
Đêm đêm bàn bạc ánh trăng ngà
Sông thưa có kẻ ngồi nhung nhớ
Lẻ bóng đêm tàn dạ thiết tha.
(Vọng cổ)
Nhớ cánh chim bay nhớ màng sương trắng
nhớ vầng trăng thấp thoáng rụng bên cầu.
Biền biệt người đi chưa tránh nợ công hầu
Ôm đàn lên em so dây nắn phím
khúc phượng cầu dạo lại bản đàn xưa.
Mực hoà theo nước mắt chép thành thơ
giữa đêm lạnh sao mờ trăng gát núi
Câu mong nhớ câu chờ câu đợi
gởi về nơi sương khói biên thuỳ.
(Tân nhạc)
Lời nguyện xưa ghi ghắc sâu
Dù đôi ta xa cách lâu
Kỷ niệm không nhạt phai
Tình yêu ta còn mãi
Đợi chàng đến xuân này.
Nhấp chén ly bôi em say rồi lại tỉnh
khi gió đêm xuân thổi lạnh chốn huê phòng.
Mõ cầm canh khoan nhặt từ đầu thôn
ngỡ gió ngựa người xưa đã trở lại.
Đêm xuân có kẻ mơ màng
Hoa rơi chưa tỉnh nguyệt tàn chưa hay...;