Tác giả: Châu Đăng Khoa
Có lẽ trong giấc mơ đêm qua niềm đau trong em thức giấc.
Có lẽ em phải quên anh thôi khi không thể chung lối.
Biết sẽ như khói sương mong manh chỉ mong ngày mai sẽ tan, tan vào anh, tan vào em, tan vào đêm, anh nhớ em.
Có lẽ trong giấc mơ đêm qua chỉ mình em rơi nước mắt.
Có lẽ ta phải xa nhau thôi xa rời vòng tay với.
Xóa hết những dấu vết ngọt ngào mình anh chìm trong lãng quên.
Quên được em, quên được anh, những vết thương chưa lành.
Lắng nghe đêm dài với bóng tối lắng nghe tim mình bỗng nhức nhối, còn mình anh xót xa nỗi buồn, còn mình anh mang bao khát khao.
Xin làm cơn gió, bay về nơi đó, vuốt ve đôi môi em mỗi khi đêm về.
Riêng một mình em, khóc thầm từng đêm, vẫn biết rằng người giờ quá xa.
Xin làm tia nắng, trong chiều hoang vắng, sưởi ấm em mỗi khi giá băng ướt lạnh.
Xin đừng xa em, xin đừng quên em, cố níu anh ngay trong giấc mơ dù biết xa vời.;
Có lẽ em phải quên anh thôi khi không thể chung lối.
Biết sẽ như khói sương mong manh chỉ mong ngày mai sẽ tan, tan vào anh, tan vào em, tan vào đêm, anh nhớ em.
Có lẽ trong giấc mơ đêm qua chỉ mình em rơi nước mắt.
Có lẽ ta phải xa nhau thôi xa rời vòng tay với.
Xóa hết những dấu vết ngọt ngào mình anh chìm trong lãng quên.
Quên được em, quên được anh, những vết thương chưa lành.
Lắng nghe đêm dài với bóng tối lắng nghe tim mình bỗng nhức nhối, còn mình anh xót xa nỗi buồn, còn mình anh mang bao khát khao.
Xin làm cơn gió, bay về nơi đó, vuốt ve đôi môi em mỗi khi đêm về.
Riêng một mình em, khóc thầm từng đêm, vẫn biết rằng người giờ quá xa.
Xin làm tia nắng, trong chiều hoang vắng, sưởi ấm em mỗi khi giá băng ướt lạnh.
Xin đừng xa em, xin đừng quên em, cố níu anh ngay trong giấc mơ dù biết xa vời.;