Tác giả: Tô Huyền Vân & Lam Phương
1. Những ngày xa quê hương là những ngày mang đau thương.
Một ngày xa quê hương là một ngày thêm đau khổ
Một ngày không nắng cháy và một ngày không mưa rào
Một ngày thiếu hơi thở của đồng cỏ nước Việt Nam.
Đất nào sinh ra tôi ? Mẹ hiền nào cưu mang tôi ?
Miền nào nuôi thân tôi mà giờ này tôi xa rồi
Này dòng sông phơi nắng, kìa ruộng đồng lúa chín vàng
Giờ này đã xa vời và ngàn đời nhớ Việt Nam.
Hãy nhớ và hãy nhớ ! Người Việt Nam đang lạc loài
Hãy thương và hãy quý tình đồng bào ta với ta
Hãy biết và hãy biết rằng ngày mai khi ta về
Hãy nhóm ngọn lửa hồng thắp sáng vạn niềm tin.
Gió chiều mang hương quê lòng giật mình trong cơn mê
Ngày buồn ôi lê thê mà hồn mình như ê chề
Sài Gòn ta vẫn nhớ Đà Lạt chìm trong sương mù
Chiều nào biển Vũng Tàu sóng tận cùng đến Cà Mau.
Nhớ chiều quê hương ơi ! Thật tận cùng xa xôi thôi
Vùng trời Nha Trang xưa và dòng Đồng Nai hững hờ
Nào Cần Thơ nắng ấm kìa ruộng đồng lúa chín vàng
Giờ này đã xa rồi và ngàn đời nhớ Việt Nam.
Giờ này đã xa rồi và ngàn đời . . . nhớ Việt Nam.
2. Một đêm anh mơ mình ríu rít đưa nhau về
Thăm quê xưa với vườn cau thề
Bàn tay anh đan dìu em bước trên cỏ khô
Đi trong hoang vắng chiều Tây Đô.
Bờ sông yêu xưa tà áo thướt tha mỹ miều
Sao anh không thấy về Ninh Kiều
Dường như anh nghe đời nặng trĩu trong màu đen
Đen như manh áo buồn chưa quen.
Ghé hỏi cỏ cây, cỏ cây khóc, gió than van
Kể từ khi mất quê hương gió ra khơi đưa người vượt biển
Mẹ chờ thư về ngồi thèm thuồng miếng trầu cay
Trẻ thơ lang thang vì cơn đói suốt bao ngày
Vợ chờ tin chồng ngày về quá xa xăm
Bao năm giải phóng như thế này phải không anh ?
Ngày xưa ta quen từng viên đá quanh sân trường
Nay nghe sao khác từ tên đường
Tàu đưa ta đi tàu sẽ đón ta hồi hương
Tây Đô sẽ sống lại yêu thương.
Tàu đưa ta đi tàu sẽ đón ta hồi hương
Tây Đô sẽ sống lại yêu thương.
Tàu đưa ta đi tàu sẽ đón ta hồi hương
Tây Đô sẽ sống lại . . . yêu thương.;
Một ngày xa quê hương là một ngày thêm đau khổ
Một ngày không nắng cháy và một ngày không mưa rào
Một ngày thiếu hơi thở của đồng cỏ nước Việt Nam.
Đất nào sinh ra tôi ? Mẹ hiền nào cưu mang tôi ?
Miền nào nuôi thân tôi mà giờ này tôi xa rồi
Này dòng sông phơi nắng, kìa ruộng đồng lúa chín vàng
Giờ này đã xa vời và ngàn đời nhớ Việt Nam.
Hãy nhớ và hãy nhớ ! Người Việt Nam đang lạc loài
Hãy thương và hãy quý tình đồng bào ta với ta
Hãy biết và hãy biết rằng ngày mai khi ta về
Hãy nhóm ngọn lửa hồng thắp sáng vạn niềm tin.
Gió chiều mang hương quê lòng giật mình trong cơn mê
Ngày buồn ôi lê thê mà hồn mình như ê chề
Sài Gòn ta vẫn nhớ Đà Lạt chìm trong sương mù
Chiều nào biển Vũng Tàu sóng tận cùng đến Cà Mau.
Nhớ chiều quê hương ơi ! Thật tận cùng xa xôi thôi
Vùng trời Nha Trang xưa và dòng Đồng Nai hững hờ
Nào Cần Thơ nắng ấm kìa ruộng đồng lúa chín vàng
Giờ này đã xa rồi và ngàn đời nhớ Việt Nam.
Giờ này đã xa rồi và ngàn đời . . . nhớ Việt Nam.
2. Một đêm anh mơ mình ríu rít đưa nhau về
Thăm quê xưa với vườn cau thề
Bàn tay anh đan dìu em bước trên cỏ khô
Đi trong hoang vắng chiều Tây Đô.
Bờ sông yêu xưa tà áo thướt tha mỹ miều
Sao anh không thấy về Ninh Kiều
Dường như anh nghe đời nặng trĩu trong màu đen
Đen như manh áo buồn chưa quen.
Ghé hỏi cỏ cây, cỏ cây khóc, gió than van
Kể từ khi mất quê hương gió ra khơi đưa người vượt biển
Mẹ chờ thư về ngồi thèm thuồng miếng trầu cay
Trẻ thơ lang thang vì cơn đói suốt bao ngày
Vợ chờ tin chồng ngày về quá xa xăm
Bao năm giải phóng như thế này phải không anh ?
Ngày xưa ta quen từng viên đá quanh sân trường
Nay nghe sao khác từ tên đường
Tàu đưa ta đi tàu sẽ đón ta hồi hương
Tây Đô sẽ sống lại yêu thương.
Tàu đưa ta đi tàu sẽ đón ta hồi hương
Tây Đô sẽ sống lại yêu thương.
Tàu đưa ta đi tàu sẽ đón ta hồi hương
Tây Đô sẽ sống lại . . . yêu thương.;