Tác giả: Lê Dinh
Đám cưới nhà ai đây rồi
Xác pháo nào rơi cuối trời
Người về nhớ mãi không thôi
Ngày dài tiếp nối đơn côi
Thương thay cho duyên kiếp lẻ loi
Tiếc nhớ làm chi hỡi người
Dĩ vãng còn ghi nhớ hoài
Lệ nào ướt má hoen mi
Buồn nào sánh với chia ly
Yêu nhau mà mong ước được gì
Nước mắt rơi rơi
Mang nhiều thương nhớ
bóng hình nào khó nguôi
Anh ơi ai hay đường đời nơi nao
Riêng em thương nhớ ôi buồn sao
Xác pháo còn rơi cuối đường
Nhớ mãi tình duyên lỡ làng
Một người tách bến nơi nao
Người về chiếc bóng đêm thâu
Anh ơi thôi tan hết mộng đầu
Trả lại anh đêm dài chung đôi bóng dưới trăng sao, trả lại anh con đường nghiêng bóng mát của ngày nào.
Trả lại em ánh đèn công viên đó dưới mưa bay, những đêm chúa nhật nghe phố phường khua gót giày.
Trả lại anh ân tình xa xưa đó với trăng sao, trả lại anh đôi bàn tay âu yếm nụ cười trao.
Trả lại em kỷ niệm yêu thương đó sống bên nhau, đến nay trở thành xa cách rồi còn đâu.
Người đã ra đi không thấy về, tình yêu chôn sâu trong lặng lẽ.
Còn chăng bao đớn đau, lệ rơi đêm nhớ nhau, ngày vui xưa đã tàn như nắng chiều.
Để rồi đêm nay buồn trong xa vắng nhớ mênh mông, người đã quên ai rồi sao ai vẫn còn chờ mong.
Và nhìn áng mây chiều tan theo ánh mắt đăm chiêu, sống trong chuỗi ngày ôm nỗi buồn quạnh hiu.;
Xác pháo nào rơi cuối trời
Người về nhớ mãi không thôi
Ngày dài tiếp nối đơn côi
Thương thay cho duyên kiếp lẻ loi
Tiếc nhớ làm chi hỡi người
Dĩ vãng còn ghi nhớ hoài
Lệ nào ướt má hoen mi
Buồn nào sánh với chia ly
Yêu nhau mà mong ước được gì
Nước mắt rơi rơi
Mang nhiều thương nhớ
bóng hình nào khó nguôi
Anh ơi ai hay đường đời nơi nao
Riêng em thương nhớ ôi buồn sao
Xác pháo còn rơi cuối đường
Nhớ mãi tình duyên lỡ làng
Một người tách bến nơi nao
Người về chiếc bóng đêm thâu
Anh ơi thôi tan hết mộng đầu
Trả lại anh đêm dài chung đôi bóng dưới trăng sao, trả lại anh con đường nghiêng bóng mát của ngày nào.
Trả lại em ánh đèn công viên đó dưới mưa bay, những đêm chúa nhật nghe phố phường khua gót giày.
Trả lại anh ân tình xa xưa đó với trăng sao, trả lại anh đôi bàn tay âu yếm nụ cười trao.
Trả lại em kỷ niệm yêu thương đó sống bên nhau, đến nay trở thành xa cách rồi còn đâu.
Người đã ra đi không thấy về, tình yêu chôn sâu trong lặng lẽ.
Còn chăng bao đớn đau, lệ rơi đêm nhớ nhau, ngày vui xưa đã tàn như nắng chiều.
Để rồi đêm nay buồn trong xa vắng nhớ mênh mông, người đã quên ai rồi sao ai vẫn còn chờ mong.
Và nhìn áng mây chiều tan theo ánh mắt đăm chiêu, sống trong chuỗi ngày ôm nỗi buồn quạnh hiu.;