Người Đồng Đội Của Ba - Vọng Cổ

Tác giả: Lý Vũ Duy Phương

NÓI LỐI
Người lính già đứng trước mộ phần bạn cũ
Chiều rưng rưng… và nước mắt cũng rưng rưng
Hàng cây lặng mình mà sao gió cứ lắc lay
Mưa bất chợt rơi hay giọt mừng ngày viếng mộ bạn.

Ông vội đưa tay lau nhanh dòng nước mắt. Có phải mây đã vô tình
nhuộm lên mái tóc và dấu vết thời gian đã hằn sâu trên đôi mắt thuở hành quân
lấp lánh sao…trời.
01 / VỌNG CỔ
Đôi mắt rực sáng trong đêm ghi dấu của một thời.
Gian khổ hiểm nguy chẳng hề nao núng
Khi trong lòng nặng chữ: “ Tổ quốc quyết sinh!”
Vượt ruộng, băng rừng…đạp mọi gai chông
Trên đầu pháo bay, dưới sông sấu dữ.
Ký ức một thời những chiến sĩ đặc công,
Rừng Sác… hay xác rừng oằn mình trong bom nổ!

02 / Nhật ký của ba, từng dòng tôi đã thuộc
Ký ức ngày xưa giờ là kỷ niệm đong đầy.
Dẫu đã xa xôi sao vẫn thấy thật gần.
Nhật ký hiện về những ngày ba tôi ở Rừng Sác,
Cùng đồng đội những đêm dài đói lạnh có nhau.
Hái rau kìm đở dạ thay cơm,
Chưng cất nước ngọt để qua cơn khát.
Ngày tránh đạn bom, đêm canh chừng thú dữ
Cái chết chực chờ mà sáng rực niềm tin.

NÓI LỐI
Người lính già thắp nén nhang thơm
Chợt nhớ điếu thuốc chuyền tay trong đêm mưa lạnh.
Gió từ biển thổi qua vàm làm xao xác lá
Rừng là nơi ở… cũng là chỗ nằm khi nhắm mắt đi xa.

Làn khói quyện bay như cứ vấn vương trong chiều sắp tắt. Lẳng
lặng bên ông, tôi thắp nén hương cắm lên phần mộ, nơi ba tôi yên nghỉ
tự lâu… rồi.
05 / VỌNG CỔ
Cuộc chiến hôm qua là lịch sử bây giờ.
Lịch sử của một thời tuổi trẻ đẹp như huyền thoại
Người lính già đã đi vào huyền thoại như ba tôi.
Huyền thoại của những người vượt mọi hiểm nguy
Trở về đất sống dù thân thể còn mang thương tật.
Ông nói: Chiến tranh đã kết ông với ba tôi thành bạn…
Nhưng cũng chính chiến tranh bức lìa tình bạn của hai người.

06 / Người lính già đưa tay ôm lồng ngực
Như ôm vào lòng những kỷ niệm thân thương.
Dù vết thương của năm nào còn hành hạ ông
Khi gặp được mộ bạn đã xóa đi cơn đau đó.
Chuyện vãn đôi câu trong chiều sắc tím
Sao cứ nhớ hoài hình ảnh ấy trong tôi.
Thời gian trôi, sẽ xóa mờ dấu cũ
Nhưng tình bạn thiêng liêng luôn tồn tại với cuộc đời.
Người lính già từ biệt và bước đi
Bóng đã dần xa mà nụ cười còn để lại.
Cần Giờ chiều nay nghe sóng nào vỗ mãi
Như nhắc lòng mình đừng quên cội nguồn xưa!./.;