Tác giả: Dương Trường Giang
Lác đác một buổi chiều nơi góc quen
Lác đác vài giọt mưa...rơi ướt vai người
Ngồi yên trông phố rất vội....người đường bước chân thật nhanh
Lặng yên góc phố rất cô đơn...lạc lõng bên chiều mưa
Có những điều thật chua cay...bởi rất vô tình
Có những người làm đau nhau...bởi rất vô tư
Thời gian như vết cắt thật ngọt
Từng ngày trôi không thấy đau.
Rồi khi tay ta vuốt trán thật nhàu
Sẹo thời gian như đã rất đau
[ĐK]:
Rất lâu rồi...ta không hát những bài nhạc đầy màu xanh bên những giấc mơ
Đã lâu rồi...ta quen viết những bản nhạc...dành tặng riêng tim ta khi nhói đau
Oh
Rất lâu rồi...không nghe thấy tiếng bạn bè...động viên nhau những lúc khó khăn
Không nghe tiếng hát mùa hè...ngày bình yên khi ai cũng trắng tay
Đã quen rồi...lặng thầm nhìn vết nứt thật dài...chạnh lòng nhìn quanh nói với ai
Tìm về một góc phố mệt nhoài...gặm nhấm yêu thương
Thời gian cướp đi mất rồi;
Lác đác vài giọt mưa...rơi ướt vai người
Ngồi yên trông phố rất vội....người đường bước chân thật nhanh
Lặng yên góc phố rất cô đơn...lạc lõng bên chiều mưa
Có những điều thật chua cay...bởi rất vô tình
Có những người làm đau nhau...bởi rất vô tư
Thời gian như vết cắt thật ngọt
Từng ngày trôi không thấy đau.
Rồi khi tay ta vuốt trán thật nhàu
Sẹo thời gian như đã rất đau
[ĐK]:
Rất lâu rồi...ta không hát những bài nhạc đầy màu xanh bên những giấc mơ
Đã lâu rồi...ta quen viết những bản nhạc...dành tặng riêng tim ta khi nhói đau
Oh
Rất lâu rồi...không nghe thấy tiếng bạn bè...động viên nhau những lúc khó khăn
Không nghe tiếng hát mùa hè...ngày bình yên khi ai cũng trắng tay
Đã quen rồi...lặng thầm nhìn vết nứt thật dài...chạnh lòng nhìn quanh nói với ai
Tìm về một góc phố mệt nhoài...gặm nhấm yêu thương
Thời gian cướp đi mất rồi;