Tác giả: Hoàng Song Nhy
Đời thương ta nên đời gieo nhiều sầu đau
Người thương nhau nên người đành phụ lòng nhau
Nửa đêm thức giấc trong kinh hoàng
Nghe mơ màng : “Đời thương ta… người thương ta…”
Từ bao la giấc ngủ ru vào tình ca
Rồi đêm qua đêm về còn lại mình ta
Bàn tay chới với ôm chân đời, nghe xa vời
Rồi nơi nơi ngàn sao rơi.
ĐỜI ĐÊM! Bước dần vào quên lãng
Trong thế giới đơn côi, nghe tiếng Mẹ ru hời…
Lòng vẫn còn chờ xa xôi, để tình đời hững hờ
Đôi môi…
Đời thương ta xin đời chôn trọn tình ta
Và thương nhau xin người cho đẹp ngàn sau
Bờ mi khép kín nghe trong hồn tim giá lạnh
Đời mong manh, tình mong manh …;
Người thương nhau nên người đành phụ lòng nhau
Nửa đêm thức giấc trong kinh hoàng
Nghe mơ màng : “Đời thương ta… người thương ta…”
Từ bao la giấc ngủ ru vào tình ca
Rồi đêm qua đêm về còn lại mình ta
Bàn tay chới với ôm chân đời, nghe xa vời
Rồi nơi nơi ngàn sao rơi.
ĐỜI ĐÊM! Bước dần vào quên lãng
Trong thế giới đơn côi, nghe tiếng Mẹ ru hời…
Lòng vẫn còn chờ xa xôi, để tình đời hững hờ
Đôi môi…
Đời thương ta xin đời chôn trọn tình ta
Và thương nhau xin người cho đẹp ngàn sau
Bờ mi khép kín nghe trong hồn tim giá lạnh
Đời mong manh, tình mong manh …;