Tác giả: Phương Uyên
Vắng chàng ngồi bên hiên buồn, cô đơn len sâu lạnh buốt,
Khóc tình tình xa bao ngày thì bao đêm mi hoen mắt lệ.
Vắng chàng hàng cây sau nhà than van như trông xác xơ,
Tình đã chất đầy, làm sao quên được, nên ta với yêu thương từng ngày.
Ôi tình đắm say mà sao ta thiên thu ôm mộng say.
Tình là khao khát khi trái tim em vẫn vỗ về, đời này vắng xa nhau rồi.
Tình nào trên thế gian chỉ có vui không có buồn?
Em mơ giấc mơ thiên đường.
Vắng chàng... ngồi bên hiên buồn
Đêm đêm nghe mưa thầm ước
Có chàng vòng tay êm đềm.
Yêu nhau quên đi tháng ngày.
Vắng chàng đời như hoa tàn con tim chơ vơ yếu đuối.
Người đã khuất rồi mà sao nơi này.
Em ôm ôm bao niềm nhung nhớ...;
Khóc tình tình xa bao ngày thì bao đêm mi hoen mắt lệ.
Vắng chàng hàng cây sau nhà than van như trông xác xơ,
Tình đã chất đầy, làm sao quên được, nên ta với yêu thương từng ngày.
Ôi tình đắm say mà sao ta thiên thu ôm mộng say.
Tình là khao khát khi trái tim em vẫn vỗ về, đời này vắng xa nhau rồi.
Tình nào trên thế gian chỉ có vui không có buồn?
Em mơ giấc mơ thiên đường.
Vắng chàng... ngồi bên hiên buồn
Đêm đêm nghe mưa thầm ước
Có chàng vòng tay êm đềm.
Yêu nhau quên đi tháng ngày.
Vắng chàng đời như hoa tàn con tim chơ vơ yếu đuối.
Người đã khuất rồi mà sao nơi này.
Em ôm ôm bao niềm nhung nhớ...;