Tác giả: Vũ Quốc Việt
Tưởng rằng giấc mộng ngủ yên ....
và cuộc tình dường như ra đi vĩnh viễn mà nào ngờ......
Từ ngày người về rồi ra đi
Cho ta bao đêm như ngơ ngác
Có những nỗi nhớ gieo vào tim
Mông lung miên man nghe xót xa
Tình vừa tràn đầy chợt phôi pha
Nghe trong bao la ta như đã
Để biết nói dối làm niềm vui
Nuôi thêm yêu thương khi quay về...
Và từ đó ta đã biết đam mê khắc khoải của đời ta như mãi đến vô cùng....
Người gọi ta hay bao la ta gọi người
Từ nơi hoang sơ bơ vơ như đầy đoạn
Ta xây thênh thang lâu đài tình
Chờ mùa mưa lũ.........
Đừng gọi ta như bao lâu ta gọi người
Vì đời ko quen đôi môi xinh kia ngọc ngà
Xin cho yên vui hơn một lần
Rồi người đi.. mãi
Về rồi ra đi
Gọi mưa bão lên
Thà lặng thinh đời ta cũng quen thế rồi....
Về rồi ra đi .....;
và cuộc tình dường như ra đi vĩnh viễn mà nào ngờ......
Từ ngày người về rồi ra đi
Cho ta bao đêm như ngơ ngác
Có những nỗi nhớ gieo vào tim
Mông lung miên man nghe xót xa
Tình vừa tràn đầy chợt phôi pha
Nghe trong bao la ta như đã
Để biết nói dối làm niềm vui
Nuôi thêm yêu thương khi quay về...
Và từ đó ta đã biết đam mê khắc khoải của đời ta như mãi đến vô cùng....
Người gọi ta hay bao la ta gọi người
Từ nơi hoang sơ bơ vơ như đầy đoạn
Ta xây thênh thang lâu đài tình
Chờ mùa mưa lũ.........
Đừng gọi ta như bao lâu ta gọi người
Vì đời ko quen đôi môi xinh kia ngọc ngà
Xin cho yên vui hơn một lần
Rồi người đi.. mãi
Về rồi ra đi
Gọi mưa bão lên
Thà lặng thinh đời ta cũng quen thế rồi....
Về rồi ra đi .....;