Tác giả: Viễn Châu
Sương thu lạnh bao trùm khắp nẻo
Trăng đêm nay dìu dịu cả không gian
Tôi với em gánh nước cạnh đình làng
Mùi cỏ dại mơ màng trong đêm vắng
Nước giếng trong giữa đồi cát mịn
ánh nguyệt mờ soi đôi bóng giao kề.
Dưới trăng khuya tôi với em quảy gánh ra về
Giữa không trung tiếng sáo diều khoan nhặt
như tiếng hẹn hò của đôi mảnh tình quê.
Em trước tôi sau
cùng sánh vai nhau đi giữa đường mòn
đôi mắt lưu luyến nhìn nhau
khi đến ngã ba đường là
chổ chia tay để trở về xóm nhỏ.
Cuối năm ấy tôi phải đi làm ăn nơi miền rừng sâu núi thẳm
trước khi đi tôi còn căn dặn em rằng...
Em có thương tôi thì đừng vội lấy chồng
Tôi sẽ ra đi miền viển xứ, quê người vẫn giữa dạ chờ mong
Gìn lòng hai chữ ngỡi nhân, yêu ai yêu chỉ một lần mà thôi
Em cười em bảo với tôi , thề có đất trời em không phụ anh đâu.
Đêm sau chờ em đi gánh nước
tôi đón tại ngã ba đường dưới rặng mù u.
Tôi không nói được nữa câu
vì vừa toan mỡ lời từ biệt
thì đôi mắt em đã rưng rưng đôi dòng lệ.
Tôi vội lấy khăn ra lau nước mắt
và gánh hộ cho em đi một đổi đường
gọi là lần cuối cùng giúp đỡ cho nhau...
Khăn tay tôi cất đem theo
còn in nước mắt bạn nghèo năm xưa...
Quê người dãi nắng dầm mưa
làm sao quên kẻ sớm trưa đợi chờ.
Tân nhạc :
Đêm nay vầng trăng khuya
Như mơ màng lẻ bóng
Bên giếng xưa bơ vơ
Mình tôi thẩn thờ trông ngóng
Ai nỡ quên câu thề ngày nào
Đành sang ngang giữa ngày ly cách
Tôi quay về lòng vương vấn tơ sầu...
Ba năm sau tôi trở về quê củ
gánh nước đêm trăng để tìm lại kẻ chung tình...
Quảy gánh lên vai tôi thờ thẩn một mình...
Nước giếng trong leo lẻo soi bóng hình tiều tụy của tôi.
Tiếng gà đã gáy tàn canh
trăng mười tám đã nhô lên khỏi đầu khóm trúc...
Tôi ngồi khoanh tay bên đôi gàu nước
lòng bâng khuâng chưa vội bước chân về.
Nước giếng trong như mối tình trong trắng
tự ngày xưa chẳng thể phai mờ...
Cớ sao em vội bước sang ngang không đợi không chờ...
Chồng của em ở miền đô thị
lại là người tốt mã giàu sang
còn tôi mặt nám da đen bởi
mưa nắng của miền rừng sâu núi thẳm...
Sau ba năm trở về quê với hai bàn tay trắng
biết bán cho ai mua một tấm chung tình.
Hò ơ! ai phụ tôi có đất trời chứng giám
Phận tôi nghèo đâu xứng đáng cùng ai
Tưởng giếng sâu tôi nối sợi dây dài
hay đâu giếng cạn tôi tiếc hoài sợi dây
Trăng ơi trăng sáng làm chi khi lòng tôi đang u tối
nước giếng sâu trong vắt sao tình của ai kia
như vũng nước trong bùn. Đêm nay dưới ánh trăng khuya
tôi lại thẩn thờ ra đi gánh nước...
Ngồi trên bờ giếng một mình
có ai giải mối hận tình cho tôi...;
Trăng đêm nay dìu dịu cả không gian
Tôi với em gánh nước cạnh đình làng
Mùi cỏ dại mơ màng trong đêm vắng
Nước giếng trong giữa đồi cát mịn
ánh nguyệt mờ soi đôi bóng giao kề.
Dưới trăng khuya tôi với em quảy gánh ra về
Giữa không trung tiếng sáo diều khoan nhặt
như tiếng hẹn hò của đôi mảnh tình quê.
Em trước tôi sau
cùng sánh vai nhau đi giữa đường mòn
đôi mắt lưu luyến nhìn nhau
khi đến ngã ba đường là
chổ chia tay để trở về xóm nhỏ.
Cuối năm ấy tôi phải đi làm ăn nơi miền rừng sâu núi thẳm
trước khi đi tôi còn căn dặn em rằng...
Em có thương tôi thì đừng vội lấy chồng
Tôi sẽ ra đi miền viển xứ, quê người vẫn giữa dạ chờ mong
Gìn lòng hai chữ ngỡi nhân, yêu ai yêu chỉ một lần mà thôi
Em cười em bảo với tôi , thề có đất trời em không phụ anh đâu.
Đêm sau chờ em đi gánh nước
tôi đón tại ngã ba đường dưới rặng mù u.
Tôi không nói được nữa câu
vì vừa toan mỡ lời từ biệt
thì đôi mắt em đã rưng rưng đôi dòng lệ.
Tôi vội lấy khăn ra lau nước mắt
và gánh hộ cho em đi một đổi đường
gọi là lần cuối cùng giúp đỡ cho nhau...
Khăn tay tôi cất đem theo
còn in nước mắt bạn nghèo năm xưa...
Quê người dãi nắng dầm mưa
làm sao quên kẻ sớm trưa đợi chờ.
Tân nhạc :
Đêm nay vầng trăng khuya
Như mơ màng lẻ bóng
Bên giếng xưa bơ vơ
Mình tôi thẩn thờ trông ngóng
Ai nỡ quên câu thề ngày nào
Đành sang ngang giữa ngày ly cách
Tôi quay về lòng vương vấn tơ sầu...
Ba năm sau tôi trở về quê củ
gánh nước đêm trăng để tìm lại kẻ chung tình...
Quảy gánh lên vai tôi thờ thẩn một mình...
Nước giếng trong leo lẻo soi bóng hình tiều tụy của tôi.
Tiếng gà đã gáy tàn canh
trăng mười tám đã nhô lên khỏi đầu khóm trúc...
Tôi ngồi khoanh tay bên đôi gàu nước
lòng bâng khuâng chưa vội bước chân về.
Nước giếng trong như mối tình trong trắng
tự ngày xưa chẳng thể phai mờ...
Cớ sao em vội bước sang ngang không đợi không chờ...
Chồng của em ở miền đô thị
lại là người tốt mã giàu sang
còn tôi mặt nám da đen bởi
mưa nắng của miền rừng sâu núi thẳm...
Sau ba năm trở về quê với hai bàn tay trắng
biết bán cho ai mua một tấm chung tình.
Hò ơ! ai phụ tôi có đất trời chứng giám
Phận tôi nghèo đâu xứng đáng cùng ai
Tưởng giếng sâu tôi nối sợi dây dài
hay đâu giếng cạn tôi tiếc hoài sợi dây
Trăng ơi trăng sáng làm chi khi lòng tôi đang u tối
nước giếng sâu trong vắt sao tình của ai kia
như vũng nước trong bùn. Đêm nay dưới ánh trăng khuya
tôi lại thẩn thờ ra đi gánh nước...
Ngồi trên bờ giếng một mình
có ai giải mối hận tình cho tôi...;