Tác giả: Hoàng Thi Thơ
Màu vàng rơi rơi rơi trên tượng đá buồn,
vườn Lục-Xâm đang nắng, ai ngồi nhìn hoang vắng.
Lá vàng rơi trên tượng trắng.
Nhạc hồng trên không trung rung ngọn gió vàng,
ngàn lá Thu lang thang, khiến lòng ta ngỡ rằng,
giọt lá là giọt nước mắt tuôn tràn.
Bước đi trong vườn Thu
Ngước mắt trông trời mơ
Bước chân ta ngẩn ngơ
Mùa Thu mang ta về vùng quá khứ
Mùa Thu mang ta về trời thương nhớ
Mùa Thu cho ta buồn đến bao giờ
Người tình nơi xa xăm chắc lòng cũng buồn,
Vì mùa Thu nơi đó, khác gì thu viễn xứ,
Khi nhìn làn mây lữ thứ.
Giờ này thu nơi đây, ta lại nhớ người,
Nhìn lá Thu rơi rơi, biết đời ta thế rồi.
Khi chợt thấy đời lẻ loi nơi phương trời.;
vườn Lục-Xâm đang nắng, ai ngồi nhìn hoang vắng.
Lá vàng rơi trên tượng trắng.
Nhạc hồng trên không trung rung ngọn gió vàng,
ngàn lá Thu lang thang, khiến lòng ta ngỡ rằng,
giọt lá là giọt nước mắt tuôn tràn.
Bước đi trong vườn Thu
Ngước mắt trông trời mơ
Bước chân ta ngẩn ngơ
Mùa Thu mang ta về vùng quá khứ
Mùa Thu mang ta về trời thương nhớ
Mùa Thu cho ta buồn đến bao giờ
Người tình nơi xa xăm chắc lòng cũng buồn,
Vì mùa Thu nơi đó, khác gì thu viễn xứ,
Khi nhìn làn mây lữ thứ.
Giờ này thu nơi đây, ta lại nhớ người,
Nhìn lá Thu rơi rơi, biết đời ta thế rồi.
Khi chợt thấy đời lẻ loi nơi phương trời.;