Tác giả: Từ Công Phụng
Tôi viết vội bài thơ
Dù giấy trắng là một bức tường
Dù mực đen chỉ mỗi hòn than
Khi một thoáng nhìn thấy em
Tôi viết vội bài thơ
Bởi vì đời còn là mơ
Bởi vì đời còn là thơ
Khi tim tôi còn biết rung động
Tôi sợ một làn hương bay
Một làn môi mím lại
Một ánh mắt dâng sầu
Một bàn tay buông xuống
Và ... một dáng đi khuất bóng nguồn thơ
Tôi sợ thực tại đau thương
Tôi sợ thực tại đau thương
Sao em đến vội đi
Sao em cười vội khóc
Sao em đưa tay vội vàng buông xuống?
Sao em nhìn vội vã quay đi
Tôi chép vội bài thơ
Kẻo người đời ngoảnh mặt
Một thoáng nhìn nhau, một thoáng nhìn nhau
Yêu thương dù rất ít, yêu thương dù rất ít
Tôi vẫn vội vàng ghì lấy ý yêu thương;
Dù giấy trắng là một bức tường
Dù mực đen chỉ mỗi hòn than
Khi một thoáng nhìn thấy em
Tôi viết vội bài thơ
Bởi vì đời còn là mơ
Bởi vì đời còn là thơ
Khi tim tôi còn biết rung động
Tôi sợ một làn hương bay
Một làn môi mím lại
Một ánh mắt dâng sầu
Một bàn tay buông xuống
Và ... một dáng đi khuất bóng nguồn thơ
Tôi sợ thực tại đau thương
Tôi sợ thực tại đau thương
Sao em đến vội đi
Sao em cười vội khóc
Sao em đưa tay vội vàng buông xuống?
Sao em nhìn vội vã quay đi
Tôi chép vội bài thơ
Kẻo người đời ngoảnh mặt
Một thoáng nhìn nhau, một thoáng nhìn nhau
Yêu thương dù rất ít, yêu thương dù rất ít
Tôi vẫn vội vàng ghì lấy ý yêu thương;