Thành Phố Buồn

Tác giả: Mạnh Quỳnh (Vọng Cổ) & Lam Phương

Thành phố nào, nhớ không em?
Nơi chúng mình tìm phút êm đềm
Thành phố nào vừa đi đã mỏi
Đường quanh co quyện gốc thông già
Chiều đan tay nghe nắng chan hòa
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em
Mắt em buồn trong sương chiều...
Anh thấy đẹp hơn...

Một sáng nào, nhớ không anh
Ngày Chúa Nhật ngày của riêng mình
Thành phố buồn, nằm nghe khói tỏa
Người lưa thưa chìm dưới sương mù
Quỳ bên nhau trong góc giáo đường
Tiếng kinh cầu đẹp mộng yêu đương.
Chúa thương tình sẽ cho mình
mãi mãi gần... nhau.

(Vọng Cổ):
Còn nhớ không em buổi đầu tiên gặp gỡ mình bước bên nhau
qua làn sương phủ chiều xuống mênh mông giáo đường
lặng lẽ người lưa thưa chìm đắm dưới sương... mờ.
Ánh mắt bờ môi em làm tim anh chết lặng tự bao giờ
Để rồi nhớ thương suốt đêm dài thao thức
chờ mong một ngày anh ngõ tiếng làm quen.

Chiều Chúa Nhật nào em trước anh sau
bước vội cùng nhau mình vào cho kịp lễ.
Tiếng kinh cầu dệt mộng yêu đương nghe vấn vương
nhiều tâm hồn như mở ngõ.... ơ .. ơ .. .. .. .
Rồi anh trao lời nói yêu ban đầu
dù cho đến ngàn sau nhưng lòng anh vẫn thương hoài.
Cầu xin trời cao thương xót cho tình lứa đôi.
Phố nhỏ từ đây ấm êm đôi tình nhân.
Có em bên đời tim anh trào dâng mơ ước
dẫu đêm sương lạnh nhưng tình thắm nồng người ơi.


Lời nói anh trao xuyến xao lòng con gái
tình đầu em yêu anh chớ nên hai lời
Ước mộng ngày xanh hòa nhịp tim yêu cho đến trọn đời
Phố nhỏ từ đây sẽ không còn quạnh quẽ
giáo đường nào rộn rã tiếng cầu kinh.

Ngày Chúa Nhật về là ngày của riêng ta
nghi dấu tình yêu buổi đầu gặp gỡ
Mình sẽ yêu nhau, nguyện cầu duyên thắm
Chúa sẽ cho mình mãi mãi gần nhau...

(Tân nhạc:)
Rồi từ đó vì cách xa
duyên tình thêm nhạt nhòa
Rồi từ đó chốn phong ba
em làm dâu nhà người
Âm thầm, anh tiếc thương đời
Đau buồn, em khóc chia phôi
Anh về gom góp kỷ niệm tìm quên.

Thành phố buồn lắm tơ vương
cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn
Và con đường ngày xưa lá đổ
giờ không em sỏi đá u buồn
Giờ không em hoang vắng phố phường
iếng chuông chiều chầm chậm thê lương
Tiễn đưa người, quên núi đồi
quên cả tình yêu...

(Vọng Cổ:)
Hỡi cố nhân ơi, xin đừng thương đừng tiếc nữa
Mỗi bước chân sao nghe sầu vời vợi
đêm nỗi chờ mong bóng người xa khuất
biền biệt chân mây sao chẳng thấy quay về...
Phố nhỏ mù sương sao vắng lặng tư bề
Anh ra đi không một lời đưa tiễn
Em ngậm ngùi ngỡ người đã phụ vong
Rồi một chiều nào em khoác áo sang ngang
bỏ lại sau lưng tháng năm nhiều kỷ niệm.
Tôi trở về đây khi thân trai tròn nợ nước
tìm lại người yêu xưa nhưng khuất dạng xa hình.

(Tân Nhạc:)
Thành phố buồn lắm tơ vương
cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn
Và con đường ngày xưa lá đổ
giờ không em sỏi đá u buồn
Giờ không em hoang vắng phố phường.
Tiếng chuông chiều chầm chậm thê lương
Tiễn đưa người quên núi đồi quên cả tình yêu.

(Vọng Cổ:)
Rặng thông già xưa con đường mòn quen cũ
giờ không em sao vắng lặng tiêu điều.
Sương khuya vắng kín trời phương đó
anh có nghe lòng lạnh giá không anh?
Phố buồn đếm bước chân hoang
Trong góc giáo đường nay chỉ có mình tôi.;