Tác giả: Trần Đăng Khoa & Ngọc Khuê
Thiên đường của Mẹ
Ngày nào còn thơ bé,
Mẹ chỉ tay lên bầu trời xanh.
Mẹ bảo đó là thiên đường nơi có những lâu đài nguy nga,
những nàng tiên xinh đẹp dịu dàng.
Những nàng tiên biết trồng dâu dệt lụa và hát ca.
Hôm nay con bay trong xanh thẳm bầu trời,
như hoàng tử trong câu chuyện xưa của mẹ.
Con thấy đằng sau vòm mây kia
Là một thiên đường có thật
Một ngôi nhà tranh vách đất, trước cửa là dậu cúc tần,
sau lưng là mảnh ao làng,
Nơi ấy có những Nàng Tiên biết hát ca và cấy lúa.
Biết đến với con những khi con đau khổ,
Nơi ấy con có mẹ sau mỗi chặng đường gian nan.
Con lại trở về trong tình thương đôi mắt Mẹ,
Con lại cười vang như tiếng sóng giữa bầu trời.;
Ngày nào còn thơ bé,
Mẹ chỉ tay lên bầu trời xanh.
Mẹ bảo đó là thiên đường nơi có những lâu đài nguy nga,
những nàng tiên xinh đẹp dịu dàng.
Những nàng tiên biết trồng dâu dệt lụa và hát ca.
Hôm nay con bay trong xanh thẳm bầu trời,
như hoàng tử trong câu chuyện xưa của mẹ.
Con thấy đằng sau vòm mây kia
Là một thiên đường có thật
Một ngôi nhà tranh vách đất, trước cửa là dậu cúc tần,
sau lưng là mảnh ao làng,
Nơi ấy có những Nàng Tiên biết hát ca và cấy lúa.
Biết đến với con những khi con đau khổ,
Nơi ấy con có mẹ sau mỗi chặng đường gian nan.
Con lại trở về trong tình thương đôi mắt Mẹ,
Con lại cười vang như tiếng sóng giữa bầu trời.;