Tác giả: Trúc Phương
Đêm nay anh ngồi lặng yên nghe tôi kể chuyện xưa
bao năm lắng trong tim.
Tình mình từ thuở tuổi đôi mươi mà ta chưa biết nên để lỡ duyên đời.
Xinh xinh đây nét mực nghiêng trong lưu bút ngày xanh anh đã viết tặng tôi.
Mộng đời còn có hôm nay, ta hẹn gặp nhau đây
ôn lại chuyện chúng mình.
Đời anh đã bao năm gió sương gót chân in chiến trường.
Làm quen với đêm canh gió lộng, với mưa khuya núi rừng.
Đời tôi ngày ngày khi chiều chết trên đường phố.
Giọng ca nhịp đàn mong gửi tám hướng tâm tư.
Dù xa nhau anh ơi! Lòng ta luôn nhớ đời
thì chờ mong còn dài.
Mai anh đi rồi làm sao tôi ngăn được
thà vui đi cho trót đêm nay.
Nhiều lần mình trắng bàn tay như chuyện xa xưa ấy
xin đừng nhớ hay buồn.
Đôi ta không sống vì nhau khi kẻ ở người đi
thôi thương tiếc làm chi.
Mình về ngõ tối hai nơi có vài vì sao rơi
đêm hò hẹn hết rồi.;
bao năm lắng trong tim.
Tình mình từ thuở tuổi đôi mươi mà ta chưa biết nên để lỡ duyên đời.
Xinh xinh đây nét mực nghiêng trong lưu bút ngày xanh anh đã viết tặng tôi.
Mộng đời còn có hôm nay, ta hẹn gặp nhau đây
ôn lại chuyện chúng mình.
Đời anh đã bao năm gió sương gót chân in chiến trường.
Làm quen với đêm canh gió lộng, với mưa khuya núi rừng.
Đời tôi ngày ngày khi chiều chết trên đường phố.
Giọng ca nhịp đàn mong gửi tám hướng tâm tư.
Dù xa nhau anh ơi! Lòng ta luôn nhớ đời
thì chờ mong còn dài.
Mai anh đi rồi làm sao tôi ngăn được
thà vui đi cho trót đêm nay.
Nhiều lần mình trắng bàn tay như chuyện xa xưa ấy
xin đừng nhớ hay buồn.
Đôi ta không sống vì nhau khi kẻ ở người đi
thôi thương tiếc làm chi.
Mình về ngõ tối hai nơi có vài vì sao rơi
đêm hò hẹn hết rồi.;