Tác giả: Nguyễn Đình Toàn
Em còn yêu anh, còn yêu anh
Cây còn xanh, còn tươi đây kỷ niệm
Mái trường xưa mỗi mùa phượng đến
Ve còn kêu vang, còn kêu vang...
Đường ta đi vẫn hai hàng lá biếc
Có hai hàng nước mắt khóc rưng rưng
Nơi em về nghe lạnh bốn mùa Đông
Cho hồn anh đủ bốn mùa rét mướt
Ta đã xanh úa như đời xa cõi chết
Có bao giờ ta thấy lại nhau không...
Sương nói với anh
Cây xanh nói với anh
Bằng những lời tha thiết.
Mùa hè nói với anh
Phượng đỏ nói với anh
bằng những vết thương.
Ôi cái lạnh đêm hè,cái lạnh xa người
bây giờ tôi mới biết.
Có nhiều khi, một người đi
mà như mất thiên đường.
Sông sâu nói với anh
Đêm thâu nói với anh
Tình vẫn còn chưa hết.
Tuổi trẻ nói với anh
Mặt trời nói với anh
bằng những lời xót thương.
Ta đã xa nhau như trời xa đất
Có bao giờ
Còn có bao giờ ta thấy lại nhau không...;
Cây còn xanh, còn tươi đây kỷ niệm
Mái trường xưa mỗi mùa phượng đến
Ve còn kêu vang, còn kêu vang...
Đường ta đi vẫn hai hàng lá biếc
Có hai hàng nước mắt khóc rưng rưng
Nơi em về nghe lạnh bốn mùa Đông
Cho hồn anh đủ bốn mùa rét mướt
Ta đã xanh úa như đời xa cõi chết
Có bao giờ ta thấy lại nhau không...
Sương nói với anh
Cây xanh nói với anh
Bằng những lời tha thiết.
Mùa hè nói với anh
Phượng đỏ nói với anh
bằng những vết thương.
Ôi cái lạnh đêm hè,cái lạnh xa người
bây giờ tôi mới biết.
Có nhiều khi, một người đi
mà như mất thiên đường.
Sông sâu nói với anh
Đêm thâu nói với anh
Tình vẫn còn chưa hết.
Tuổi trẻ nói với anh
Mặt trời nói với anh
bằng những lời xót thương.
Ta đã xa nhau như trời xa đất
Có bao giờ
Còn có bao giờ ta thấy lại nhau không...;