Nghe Vọng Cổ Nhớ Quê Hương

Tác giả: Viễn Châu

Đất khách đêm nào lạnh khói sương,
Đèn khuya hiu hắt lạnh canh trường,
Bơ vơ hồn gởi về vô định,
Bóng nhỏ âm thầm vọng cố hương

Đất lạ trời xa đêm dài lẻ bóng,
cả không gian như chìm trong màu tuyết trắng
giữa tầng cao không một ánh sao trời.
Lại một mùa đông nơi đất khách quê người.
Hiu hắt đèn đêm soi mờ ngõ vắng,
bóng nhỏ ngập ngừng lê bước giữa trời khuya.
Tôi nghe lòng mình sao trống trãi bơ vơ,
trận gió cuồng phong buốt lạnh vai mềm.
Bước âm thầm trên mấy quãng đường đêm,
gió giật từng hồi cho cành rơi lá đỗ.

Áo ấm đơn sơ trên đôi vai gầy lạnh buốt,
núi ngàn xa lướt thướt gió đông về.
Cảnh vật về khuya sao hoang vắng tứ bề.
Ngõ vắng trời đêm phố phường xa lạ,
suốt mấy đoạn đường không thấy một người quen.
Tôi ngồi một mình trên ghế đá công viên,
nhìn chiếc lá hững hờ bay trước gió.
Nghe văng vẳng có tiếng ai ca vọng cổ,
tôi bổng ngậm ngùi thương nhớ dặm trời xa.

Đêm tha hương, tuyết trắng bay đầy không gian
Trời đông màu thê lương,
biết ai đâu gởi chút tâm tình
Khi vắng bóng xa hình
Ngày lại ngày ngồi mơ cố hương
Quên tóc xanh đã pha màu sương
Lời ca buồn từ đâu nghe vấn vương
Nghe nỉ non nhớ nhung người xưa.

Điệp ơi,
mái tóc xuân xanh Lan đã cắt đi với lời khẩn nguyện.
Trong khi giữa thiền môn còn đọng lại tiếng chuông buồn.
Tiếng ca của ai sao nghe nức nở giữa đêm trường.
Sao bỗng nghe tim mình ray rứt
hơn cả tuyết trời giá lạnh giữa mùa đông.
Ở nơi nào ai có nhớ đến tôi không,
một cánh chim bé bỏng giữa khung trời bơ vơ.
Đêm đất khách nghe mấy câu vọng cổ,
cũng thấy rưng rưng giọt lệ nhớ quê nhà.

Bông tuyết trắng vẫn rơi đầy trước gió,
cả đất trời như bao phủ một màu tang.
Khắp phố phường lặng lẻ giữa màn đêm
thiên hạ đã êm đềm trong giấc ngủ.
Chỉ có tôi là kẻ mang nhiều tâm sự,
nghe tiếng ca buồn thất thểu nhớ quê hương.
Giáo đường vọng mấy hồi chuông hồi chuông nức nở hồi chuông nguyện cầu.
Ôi ! mấy tiếng tơ đồng ai dạo giữa trời khuya
Lời ca cổ thêm gợi sầu lữ thứ
Đêm khuya lẽ bước một mình
Nghe ca vọng cổ thêm nặng tình quê hương;