Tác giả: Trúc Phương
Quay về thuở xui ta gặp gỡ đổ vỡ duyên mình.
Anh với em vui những ngày vui chưa hết
lúc môi dày dấu vết
rồi tay vẫy tay đoạn đời đôi nơi ấy.
Sau ngày đó cô đơn nhiều tuổi nhiều tuổi trong buồn.
Theo bước em nên những niềm vui đi mất
những tâm tình u uất
tàn đêm nối đêm lặng lẽ sao rơi gót mềm.
Bao nhiêu nước mắt chỉ ngần ấy thôi,
đời dở dang mãi lạc mất môi cười.
Sau lưng vết tích chưa lành
tình yêu trước mặt nên đành làm ngơ.
Ôm lại nhỡ, buông xuôi đành nhỡ vì nhỡ nên thừa.
Anh với em đã có lần yêu tha thiết,
đã hơn lần thương tiếc
thì xin nhé em đường về tim anh chớ tìm.;
Anh với em vui những ngày vui chưa hết
lúc môi dày dấu vết
rồi tay vẫy tay đoạn đời đôi nơi ấy.
Sau ngày đó cô đơn nhiều tuổi nhiều tuổi trong buồn.
Theo bước em nên những niềm vui đi mất
những tâm tình u uất
tàn đêm nối đêm lặng lẽ sao rơi gót mềm.
Bao nhiêu nước mắt chỉ ngần ấy thôi,
đời dở dang mãi lạc mất môi cười.
Sau lưng vết tích chưa lành
tình yêu trước mặt nên đành làm ngơ.
Ôm lại nhỡ, buông xuôi đành nhỡ vì nhỡ nên thừa.
Anh với em đã có lần yêu tha thiết,
đã hơn lần thương tiếc
thì xin nhé em đường về tim anh chớ tìm.;